“Anh, anh tìm cái gì vậy?”

“Không tìm gì cả, cậu chuyên tâm lái xe đi.”

Thịnh Mẫn không nhìn nữa, vừa rồi trên kính chiếu hậu, một chiếc xe màu đen lướt qua, cậu nhìn rất giống Lý Huyền, chỉ là tốc độ xe quá nhanh, cũng không thấy rõ biển số.

Bây giờ là bảy giờ sáng, từ nơi này đến vườn Software chừng một giờ, nếu Lý Huyền đi tới đi lùi một chuyến, có lẽ không cần nghỉ ngơi nữa rồi. Thịnh Mẫn không nhịn được lại liếc nhìn kính chiếu hậu, trên đường phố vắng vẻ, chí có người qua đường qua lại, quả nhiên là nhìn nhầm.

Không tự giác lặng lẽ thở dài một hơi, trái lại cũng không coi là thất vọng lắm, chỉ hơi nhớ anh thôi. Lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn, lại nghĩ tới có lẽ giờ này Lý Huyền còn đang ngủ, không hiểu sao cũng im lặng không động nữa. Chờ chút nữa đi, Thịnh Mẫn ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn coi như thôi.

“Anh!” Dương Nhứ lại đột nhiên gọi cậu.

“Sao vậy?”

“Gọi anh mấy tiếng rồi đấy.”

“Nghe thấy rồi.” Mặt trời chậm rãi ló dạng, ánh sáng từ kính chắn gió bắn vào có hơi gai mắt, Thịnh Mẫn buông tấm che nắng xuống: “Còn chưa hỏi cậu, không phải nói cho cậu về nhà chơi với dì, buổi chiều đi thẳng tới sân bay chờ tôi là được sao? Thông báo buổi sáng có Lưu Giai theo là được rồi.”

“Anh đuổi em à.” Dương Nhứ lập tức bất mãn la hét ầm ĩ: “Em không cần lâu như vậy đâu! Em thật sự không biết, con hồ ly đực kia đã đổ thuốc mê gì cho anh nữa…”

“Dương Nhứ!” Thịnh Mẫn hơi lên giọng, còn chưa nói ra câu tiếp theo, đôi mắt Dương Nhứ đã đỏ lên, kéo dài giọng: “Anh…”

“Cậu làm gì vậy, nói tới là tới hà. Lần trước đạo diễn có nói, còn thiếu một diễn viên đấy, tôi đề cử cậu có được không?” Thịnh Mẫn nhớ tới cậu ta mắng Lý Huyền là hồ ly đực thì cảm thấy cực buồn cười, rút vài tờ khăn giấy cho cậu ta: “Khóc cái gì, cậu là đứa nhỏ hả?”

Dương Nhứ ương ngạnh hít mũi một cái: “Em không có khóc! Anh mới là đứa nhỏ đấy! Anh ấy cho viên kẹo là anh đi theo ngay!”

Trong lúc nhất thời, Thịnh Mẫn không thể lên tiếng, Dương Nhứ lại sợ mình quá nặng lời chọc tức cậu, lau mắt, lén lút nhìn trộm sắc mặt Thịnh Mẫn.

“Chú ý lái xe đi.” Thịnh Mẫn không giận lắm, chỉ thấy nhắc nhở cậu ta: “Nói chuyện thì nói, tay lái cũng không cần xoay lung tung.”

Dương Nhứ hậm hực nhìn đèn tín hiệu nhấp nháy không ngừng đằng xa, không biết  chuyện gì xảy ra, rõ ràng là đèn xanh nhưng xe lại bị tắc rồi: “Em cũng không biết anh thích cái gì ở anh ấy nữa…”

“Dáng dấp đẹp trai.” Thịnh Mẫn cười một tiếng.

“Chính anh đã đẹp trai như vậy, mỗi ngày nhìn mấy lần bản thân trong gương còn có thể bị chút da lông kia mê hoặc sao?” Dương Nhứ kêu to. Dường như việc thừa nhận ngoại hình tốt của Lý Huyền hoặc là bất cứ ưu điểm gì khác với cậu ta mà nói là cực kỳ khó khăn.

“Vậy tôi cũng không biết.” Thịnh Mẫn quay đầu nghĩ một hồi, vẫn nhẹ nhàng cười cười: “Thế phải làm sao bây giờ hả? Tôi rất muốn ăn viên kẹo này của anh ấy.”

Giọng nói của cậu dịu dàng như thế, nhanh nhạy như Dương Nhứ cũng không cách nào ngắt lời. Hiếm khi im lặng lâu như vậy, mới không tình nguyện nói: “Anh, anh ấy bỏ anh một lần thì vẫn có thể bỏ anh lần hai….”

“Anh ấy không bỏ tôi, mặc kệ cậu có tin hay không. Từ khi chúng tôi quen biết tới nay, trong quan hệ của chúng tôi, không có bất cứ chỗ nào là anh ấy có lỗi với tôi.”

Dương Nhứ nghe không vào, vẫn là dáng vẻ khổ não nhìn cậu: “Em sợ anh chịu thiệt, sợ anh bị anh ấy lừa gạt.”

Thịnh Mẫn nhớ lại vẻ mặt chế giễu ngày hôm qua khi Lý Huyền nói Dương Nhứ nghĩ anh là người lừa gạt: “Không đâu… Coi như anh ấy gạt tôi, tôi cũng cảm thấy là mình lời một cái, có gì không tốt đâu.”

“Tốt chỗ nào? Anh cứ để anh ấy lừa gạt như thế sao!”

“Cậu cảm thấy cứ thế là bao lâu?” Thịnh Mẫn vô cùng bình tĩnh hỏi lại cậu, Dương Như bị hỏi tới mơ màng, ấp úng không nói ra lời.

“Bây giờ tôi rất vui vẻ, chưa từng có thế này.” Dòng xe cộ phía trước chậm rãi di chuyển, Thịnh Mẫn cầm bình nước qua uống một hớp, không đầu không đuôi mà nói: “Bây giờ tôi không hề nghĩ tới tiếp tục bao lâu… Lúc trước có lẽ đã nghĩ, cứ thế chính là cả đời, tôi diễn nhiều phim như vậy, ben trong đều viết như thế… Nhưng trong khoảng thời gian này tôi không nhìn thấy anh ấy, từ từ, tôi cảm thấy đây không còn cần thiết nữa. Có một ngày cũng tốt, mỗi ngày với tôi mà nói đều có thể là ngày cuối cùng, anh ấy có thể hô ngừng quyền lợi này lại bất cứ lúc nào.”

“Em nghe không hiểu.” Yên lặng một lúc lâu, Dương Như ngây ngốc nói.

“Không sao.” Thịnh Mẫn cười: “Thật ra tôi cũng không hiểu.”

Khi xe chạy tới bãi đỗ xe ở sảnh quảng bá, Dương Như cũng không nói câu nào nữa, chỉ ấm ức lại giận dỗi nhìn Thịnh Mẫn vài cái, lúc dừng xe còn thắng gấp một cái, dáng vẻ như vật trên đài lắc lư một cái.

Thịnh Mẫn cũng không nói gì, đưa tay mở xe, nghe thấy Dương Nhứ ở phía sau lưng hỏi: “Tổng giám đốc Trương có phải sẽ tới vào sáng nay không…”

“Tôi biết.” Thịnh Mẫn quay đầu lại: “Sao vậy? Cô ấy tìm cậu rồi à?”

“Nhưng em không hề nói gì cả… Lúc đầu em cũng không biết.” Dương Nhứ vừa nói vừa có hơi nóng nảy: “Rốt cuộc chị ta tới tìm anh làm gì? Em nghe rất nghiêm túc, không phải hôm qua Lý Huyền mới… Hay là anh Trương nói cái gì với chị ta…”

“Không có gì.”

“Sao không có việc gì được… Mặc kệ vốn dĩ chị ta tới tìm anh làm gì, hôm nay chắc chắn sẽ hỏi tới chuyện của Lý Huyền… Anh của em à, anh phải bàn giao thế nào…”

Thịnh Mẫn khẽ thở dài, ngắt lời cậu: “Hợp đồng sắp đến hạn rồi nhỉ.”

“Hợp đồng…” Dương Nhứ sửng sốt một chút, giống như mới tỉnh khỏi giấc mơ: “Thế nhưng hôm qua chị ta vẫn luôn hỏi em chuyện của Lý Huyền, vốn dĩ không có nói chút nào về chuyện này.”

“Chị ấy nói gì với cậu, cậu cũng không thể ký thay tôi.”

Dương Nhứ gãi đầu một cái: “Đúng vậy. Vậy anh còn gia hạn tiếp không? Phần hợp đồng trước đó anh ký cũng lâu rồi, điều kiện cũng hà khắc, bây giờ thật vất vả anh mới nổi lên, cũng không thể…”

“Vậy nói sau đi, tôi cũng không biết.” Thịnh Mẫn vẫn rất nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh: “Cậu không cần phải để ý tới những thứ này. Đi ăn sáng đi, buổi chiều cứ đi thẳng ra sân bay, hoặc là muốn ở lại chơi với dì mấy ngày cũng được.”

Cậu nói xong thì đóng cửa sổ xe lại, lúc muốn tiến lên thang máy, Dương Nhứ lại đuổi theo tới. Biểu cảm ban đầu hơi giống như đau đầu nhức óc, lại xen lẫn một chút vò mẻ không sợ sứt, bất đắc dĩ vô cùng.

“Được rồi.” Cậu ta nặng nề một hơi, đứng ở bên cạnh Thịnh Mẫn: “Anh à, anh cảm thấy tốt là được… Em đều nghe theo anh, anh vẫn nên nghĩ xem ứng phó với tổng giám đốc Trương thế nào trước đi.”

Hóa trang xong, cũng đã gần mười giờ, Thịnh Mẫn gửi tin cho Lý Huyền.

Ngoại trừ câu ngủ ngon mà Lý huyền nói tối hôm qua, lại lướt lên xem, đối thoại giữa bọn họ thậm chí còn đang dừng lại ở một tháng trước, khi đó vẫn không thể thay đổi, Lý Huyền dường như ra ngoài rồi, gửi tin tức hỏi cậu muốn ăn bánh ngọt vị nào.

Ở nhà, cậu xem kịch bản tới mê man, thế là Lý Huyền mua luôn tận năm vị, đặt ở trong tủ lạnh, ba ngày cũng chưa thể ăn hết.

Lại nói một chút về cuộc sống.

Bữa tối ăn gì, nên dùng dầu gội đầu nào, lấy mấy văn kiện chuyển phát nhanh…

Thật ra cũng không nhiều, cũng đã nhanh chóng lật hết, dù sao khoảng thời gian kia đa phần đều do bọn họ thành thật chờ đợi.

Mỗi một tin ngay cả dấu chấm câu Thịnh Mẫn cũng đều nhớ rõ, chỉ có chút nhớ không rõ là mỗi khi tách ra, những đêm mất ngủ kia, cậu đều xem những đoạn đối thoại ngắn này, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lượt.

Lại xem hết một lần nữa, khi trượt đến cuối cùng, Lý Huyền vẫn không gửi tin trả lời, mãi cho tới khi quay hình xong, lấy được điện thoại từ tay Dương Như, cũng không nhận được gì.

Thịnh Mẫn nhẹ nhàng nhíu mày lại hơi do dự, lại gửi thêm một tin qua.

“Đi khỏi sao? Bây giờ gọi điện thoại được chứ?”

Vừa mới hiện gửi đi thành công, điện thoại lập tức vang lên.

“Alo.” Thịnh Mẫn không chút suy nghĩ, vừa cười vừa nhận cuộc gọi nhưng truyền tới lại không phải là giọng nói của Lý Huyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play