Để Tôi Được Gặp Em

Chương 60


3 tuần

trướctiếp

Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh từ lâu, nhưng hơi ẩm trong không khí vẫn còn vương vấn mãi chưa tan, tất cả như được khoác lên vẻ tươi mát đặc trưng sau mỗi trận mưa, nước đọng từ mái hiên rơi xuống nền gạch trên thành cửa sổ, phát ra âm thanh tí tách tựa như tiếng gõ nhẹ vào mặt ngọc bích.

Giọng nói của Thịnh Mẫn vang vọng trong không gian nhỏ của phòng khách, cổ họng Lý Huyền khô khốc một cách lạ lùng, anh lại uống thêm một ngụm nước nữa, nhưng anh không thể cầm vững được, hơn nửa chỗ nước bị đổ ra chăn. Anh lấy giấy ăn và lau một cách qua loa, lúc này mới cúi đầu xuống màn hình.

Thời gian phát sóng là vào lúc hơn năm giờ ngày hôm nay.

Nhìn khung cảnh thì có vẻ như Thịnh Mẫn đang ở trong một khách sạn nào đó, không hề trang điểm, không chiếu đèn sáng, khuôn mặt mộc hoàn toàn nhưng vẫn rất ưa nhìn.

“Không ngủ được, cùng trò chuyện một lát nhé.” Trông cậu có chút mệt mỏi, giọng nói cũng hơi khàn khàn.

Không có thông báo trước, nhưng số lượng khán giả xem phát sóng trực tiếp càng ngày càng tăng nhanh chóng, một loạt các bình luận dày đặc hiện lên.

“Không nhìn nhầm đấy chứ. Tại sao đột nhiên lại phát sóng trực tiếp?”, “Tôi có bỏ lỡ gì không vậy? Cảm giác cứ như vừa mới mất cả trăm triệu.”, “Hôm nay là ngày gì?”, “Lần phát sóng trước chắc cũng phải một hai năm rồi nhỉ, có phải là lần xảy ra sự cố đó không?”, “Tôi còn tưởng công việc này đã bị cho vào danh sách đen rồi.”, “Mọi người bên trên có thể đừng nhắc đến chuyện xui xẻo được không, khuôn mặt này của Thịnh Mẫn còn không đủ để bịt miệng lại hả?”, “Bảo bối đã hồi phục sau vụ tai nạn xe hơi chưa, mẹ thương quá đi thôi, hu hu hu hu hu, tại sao lại phát trực tiếp vào giờ này? Không ngủ hả? Phải chăng công ty khốn kiếp đó lại bóc lột con?”

“Vết thương đã đỡ nhiều rồi, mọi người không cần lo lắng. Vốn dĩ cũng không bị thương nặng lắm.” Thịnh Mẫn thường ít khi phát sóng trực tiếp, nên thao tác còn hơi lúng túng. Không biết ấn nhầm vào đâu, mà màn hình tối đen hơn một phút sau mới khôi phục lại. Khắp màn hình rất nhiều người để lại bình luận hướng dẫn cậu nên thao tác ra sao, và còn một loạt tin nhắn “ha ha ha ha”, thỉnh thoảng còn xuất hiện một vài bình luận không mấy thiện cảm.

“Đúng vậy, không có nhân viên phụ trách ở đây… Mọi người đừng tranh luận nữa.” Sau khi Thịnh Mẫn xuất hiện trở lại trước ống kính máy quay, cậu chỉ ngượng ngùng nhẹ nhàng cười: “Thấy hơi chán, trò chuyện một chút thôi… Mà sao nhiều người thế này… Mọi người chưa ngủ hay vừa thức dậy thế?”

Cậu mặc một bộ đồ ở nhà màu xanh nhạt, Lý Huyền nhớ như in vào hôm nào đó lúc mặt trời lặn khi anh đi thu dọn quần áo của hai người phơi trên ban công, anh đã chạm tay vào bộ đồ mặc nhà đó cảm thấy chất liệu khá trơn mềm mại.

“Đúng vậy, đang quay phim. Sáng nay thì không quay, chiều và tối mới phải quay… Cũng may, không đến nỗi mệt quá, không cần lo lắng cho tôi đâu. Công việc mà, chẳng phải mọi người cũng phải làm việc sao… Không phải bị mất ngủ, chỉ là vừa quay phim xong, vẫn còn chưa muốn ngủ. Bây giờ cũng không biết làm gì…”

Trên màn hình lại hiện lên một loạt các bình luận đua nhau góp ý cho cậu, vô cùng đa dạng phong phú, giới thiệu các gameshow và phim ảnh phù hợp để giết thời gian, thậm chí trong số đó còn có một dòng bình luận ghi rõ ràng: “Hẹn hò với tôi đi”, hai bên thái dương của Lý Huyền khẽ giật giật, cũng may đã nhanh chóng trôi qua.    

“Chơi game không?” Thịnh Mẫn liếc nhìn các bình luận: “Game gì vậy? Giới thiệu cho tôi được không?… Đúng rồi, lúc bình thường rất ít khi chơi game.

Cậu vừa nói, vừa cầm chiếc điện thoại ở bên cạnh lên: “Để xem nào…” Cậu lấy tay vuốt vuốt màn hình điện thoại: “Loại game… Loại nào cũng được, tìm trò nào có giao diện đẹp mắt một chút…” Cậu trượt tìm khoảng chừng mười phút, đột ngột dừng lại: “Trò này đi.”

Trong thời gian còn lại hơn một tiếng này, Thịnh Mẫn vừa chơi game, vừa nói chuyện phiếm với các fan hâm mộ, kể về cuộc sống dạo gần đây. Thi thoảng quá chú tâm mải làm nhiệm vụ mà không trò chuyện, màn hình lại hiện nên một loạt bình luận: “A a a a, đáng yêu quá đi mất.” Theo yêu cầu của người hâm mộ, cậu còn ngân nga một đoạn trong bài hát kết thúc phim “Vị Ương Liễu”.

“Tạm như vậy đã, hơi buồn ngủ rồi.” Thịnh Mẫn dụi dụi mắt, tròng mắt còn xuất hiện những tia máu đỏ trông rất rõ ràng. Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, ánh sáng bầu trời mờ ảo xuyên qua rèm cửa: “Tôi đi ngủ đây. Ai phải đi làm thì đi làm, ai cần đi ngủ thì hãy ngủ đi… Trò chơi vừa rồi hả? Cũng được lắm, khá thú vị. Đợi tôi ngủ dậy rồi chơi tiếp… Được rồi, cảm ơn mọi người đã thức cùng tôi lâu như vậy, hẹn gặp lại lần tới.” Thịnh Mẫn mỉm cười khẽ vẫy tay trước  màn hình: “Tạm biệt nhé!”

Toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp đã được ghi lại, người hâm mộ bỏ lỡ buổi tối phát sóng đó thì không khỏi tiếc nuối, chỉ đành xem lại phần đã phát sóng. Cùng lúc này, việc Thịnh Mẫn chơi game hơn một tiếng đồng hồ tự nhiên đã thu hút sự chú ý của mọi người. Xuyên suốt quá trình chơi cậu chưa từng nhắc đến tên của trò chơi đó, nhưng thi thoảng chộp được một vài góc quay hình ảnh ít ỏi, cuối cùng thì các fan hâm mộ thần thông quảng đại đã nhanh chóng tìm ra được tên game là <One Corner>.

Cái hot search này cũng dấy lên không ít nghi ngờ, rằng đây liệu có phải là một chiêu trò quảng cáo. Tuy nhiên rất nhanh chóng đã có người tìm được công ty phát triển game Viễn Nhất Technology, đồng thời cũng phát hiện ra công ty này chỉ mới đăng ký cách đây chưa đầy ba tháng, chỉ là một công ty nhỏ không có bất cứ nền tảng tài chính nào.

“Mấy người có hình dung được chi phí mời ngôi sao tên tuổi như Thịnh Mẫn quảng cáo đắt như thế nào không? Hơn nữa còn phát sóng trực tiếp và chơi game đến tận hai tiếng đồng hồ. Có chắc là công ty kia trả nổi khoản tiền này không? Thật sự chẳng khác nào phải bỏ hết cả vốn liếng ra.”

“Đúng là người qua đường không chuyên. Vừa rồi tôi có chơi game một lát, sản xuất game cũng tạm được đấy. Cho dù là quảng cáo, thì cũng có một phần trong đó là sự thật.”

“Không tệ đâu, giao diện cũng khá đẹp… Thịnh Mẫn cũng quan trọng việc giao diện phải đẹp như vậy sao?【 ha ha ha. jpg】”

Trong cuộc thảo luận sôi nổi, ngày càng có nhiều người tải xuống <One Corner>. Mới hai tiếng trước đó, một tài khoản đánh giá uploader game nổi tiếng nào đó đã tranh thủ đánh giá ngay, vốn dĩ là người hà khắc miệng lưỡi cay nghiệt, nhưng lần này lại đánh giá 8.0 điểm cho <One Corner> một số điểm khá cao. Đây dĩ nhiên không phải hành động tự phát, Lý Huyền nhận ra ID này, đây chính là bạn học cấp ba của Tề Bạc Nguyên, thành tích học tập tốt, thành tích chơi game còn tốt hơn. Học đại học một năm, thì nghỉ học để theo đuổi sự nghiệp. Năm ngoái vì bị thương ở tay nên đã giải nghệ, chuyển sang đánh giá uploader.

Ban đầu Tề Bạc Nguyên cũng đồng ý, để cậu ta giúp đỡ. Nhưng kế hoạch vốn dĩ phải kéo dài hai tháng nữa. Tuy nhiên hiện giờ mượn thế của Thịnh Mẫn, việc tuyên truyền quảng bá có thể tiến hành trước rồi. Chỉ có điều sẽ thiệt thòi cho anh bạn học này, ít nhiều sẽ phải chịu tiếng xấu là tranh thủ câu tương tác, cũng không rõ Tề Bạc Nguyên uy hiếp và dụ dỗ bằng cách nào nữa.

Bất luận ra sao thì số lượt tải xuống của <One Corner> giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng to số lượt tải xuống tăng lên với con số đáng kinh ngạc, đồng nghĩa với lượng giao dịch hậu đài cũng không ngừng tăng trưởng.

“Mọi người vẫn chưa tan làm sao?” Lý Huyền từ văn phòng đi ra, công ty vẫn còn bốn, năm người chưa về.

“Đang đếm tiền đây. Học trưởng cười căng cả mặt rồi.”

“Chỉ có cậu thôi.” Sở Thiên Hằng ngước mắt nhìn Tề Bạc Nguyên từ sau màn hình màn hình máy tính.

“Tại sao lại là tôi. Anh đã đọc bao nhiêu lần bình luận hậu trường khen nghệ sĩ đẹp trai rồi.” Tề Bạc Nguyên chống tay lên mặt bàn: “Này, học trưởng. Kinh nghiệm làm việc ngày trước của anh ở Viễn Hâm là bịa phải không. Nhìn thấy khen ngợi sao kích động như thế.”

Sở Thiên Hằng vẫn đang chỉnh hình ảnh quảng bá mới: “Có lẽ tôi nên sớm gọi cho Châu Gia bảo cô ấy đưa cậu đi sớm thì hơn.”

“Vậy anh gọi cô ấy tới nhanh đi, đã mấy ngày chúng tôi không gặp nhau rồi.” Tề Bạc Nguyên cười cười, rồi quay sang hỏi Lý Huyền: “Phải rồi, cậu đã gọi điện thoại chưa?”

“Gọi điện thoại gì?”

“Có chuyện gì với cậu thế này.” Tề Bạc Nguyên lộ vẻ mặt ngạc nhiên, liếc nhìn một lượt rồi tiến lại gần phía anh thấp giọng thì thầm: “Chuyện lớn thế này, lẽ nào cậu không gọi điện thoại cảm ơn một tiếng?”

“Vẫn chưa.” Lý Huyền mím môi, trước khi Tề Bạc Nguyên tiếp tục mở miệng nói anh đã kịp chuyển chủ đề: “Chỗ bạn học của cậu…”

“Không sao đâu, chỉ là đi trước một bước thôi. Trước đây lúc còn học cấp ba, cậu ta chê bài tập đơn giản quá không thèm làm chỉ toàn chép bài của tôi. Cậu ta nợ tôi không ít ân tình đâu.” Tề Bạc Nguyên xua xua tay tỏ vẻ không quan tâm: “Chúng tôi đang chuẩn bị gọi đồ ăn bên ngoài, cậu muốn ăn gì nào?”

“Xôi xoài.” Lý Huyền buột miệng nói ra.

“Hả?” Tề Bạc Nguyên sửng sốt: “Chẳng phải là cậu không ăn đồ ngọt hay sao?”

“Tôi nói nhầm.” Lý Huyền thản nhiên chữa lại: “Gọi đại một phần cháo đi, tôi không muốn ăn lắm.”

Tề Bạc Nguyên khẽ gật đầu, cậu ta với một tờ ghi số điện thoại của nhà hàng gần đó trên bàn làm việc, vừa mới nối máy, bỗng nhiên nghe thấy Lý Huyền bên cạnh cất giọng nói, âm thanh vô cùng nhỏ: “Nếu gọi điện thoại thì tôi nên nói gì đây?”

“Hả?”

“Thôi bỏ đi.” Lý Huyền quay người định rời đi.     

“Thì nói cảm ơn thôi.” Tề Bạc Nguyên vừa kịp phản ứng lại, cậu ta ấn vào vai anh, vừa nói với đầu dây bên kia: “Không không, tôi không nói với cô… Cho hai suất cháo hải sản lớn, một suất mì phở xào thịt bò, một con gà nướng lò, kèm thêm đồ nướng, tự phối đồ kèm thêm là được. Đúng rồi, Viễn Nhất. Làm nhanh chút nhé.”

Cậu ta nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, Lý Huyền cáu kỉnh hất tay cậu ta ra, cánh tay anh bị kéo lại lần nữa: “Không phải, cậu vừa hỏi cái gì?”

“Không có gì.” Lý Huyền lúng túng ho nhẹ một tiếng, cảm thấy hẳn là mình phát điên rồi nên mới hỏi câu đó.

“Cậu cứ bảo cảm ơn không phải là được rồi sao.” Tề Bạc Nguyên nói với vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Dù sao cậu ấy cũng giúp việc lớn như vậy, cứ danh chính ngôn thuận đường hoàng mà cảm ơn, cậu còn băn khoăn chuyện gì nữa?”

“Danh chính ngôn thuận?”

“Nếu không thì sao?” Tề Bạc Nguyên nhìn vẻ mặt do dự hiếm thấy của Lý Huyền, nhất thời càng thấy khó hiểu: “Cậu bị làm sao thế? Có gì mà khó xử? Hay là cậu đắc tội với người ta rồi?”

“Không… Thôi quên đi.” Lý Huyền dường như không thể nghe nổi nữa đành thở dài một tiếng, cụp mắt xuống giấu đi mọi cảm xúc: “Cậu ăn cơm xong thì xác nhận lại hình ảnh quảng bá với học trưởng rồi tan làm sớm đi. Việc cập nhật game khả năng phải tiến hành sớm, sáng mai đến chúng ta thảo luận tiếp.Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh từ lâu, nhưng hơi ẩm trong không khí vẫn còn vương vấn mãi chưa tan, tất cả như được khoác lên vẻ tươi mát đặc trưng sau mỗi trận mưa, nước đọng từ mái hiên rơi xuống nền gạch trên thành cửa sổ, phát ra âm thanh tí tách tựa như tiếng gõ nhẹ vào mặt ngọc bích.

Giọng nói của Thịnh Mẫn vang vọng trong không gian nhỏ của phòng khách, cổ họng Lý Huyền khô khốc một cách lạ lùng, anh lại uống thêm một ngụm nước nữa, nhưng anh không thể cầm vững được, hơn nửa chỗ nước bị đổ ra chăn. Anh lấy giấy ăn và lau một cách qua loa, lúc này mới cúi đầu xuống màn hình.

Thời gian phát sóng là vào lúc hơn năm giờ ngày hôm nay.

Nhìn khung cảnh thì có vẻ như Thịnh Mẫn đang ở trong một khách sạn nào đó, không hề trang điểm, không chiếu đèn sáng, khuôn mặt mộc hoàn toàn nhưng vẫn rất ưa nhìn.

“Không ngủ được, cùng trò chuyện một lát nhé.” Trông cậu có chút mệt mỏi, giọng nói cũng hơi khàn khàn.

Không có thông báo trước, nhưng số lượng khán giả xem phát sóng trực tiếp càng ngày càng tăng nhanh chóng, một loạt các bình luận dày đặc hiện lên.

“Không nhìn nhầm đấy chứ. Tại sao đột nhiên lại phát sóng trực tiếp?”, “Tôi có bỏ lỡ gì không vậy? Cảm giác cứ như vừa mới mất cả trăm triệu.”, “Hôm nay là ngày gì?”, “Lần phát sóng trước chắc cũng phải một hai năm rồi nhỉ, có phải là lần xảy ra sự cố đó không?”, “Tôi còn tưởng công việc này đã bị cho vào danh sách đen rồi.”, “Mọi người bên trên có thể đừng nhắc đến chuyện xui xẻo được không, khuôn mặt này của Thịnh Mẫn còn không đủ để bịt miệng lại hả?”, “Bảo bối đã hồi phục sau vụ tai nạn xe hơi chưa, mẹ thương quá đi thôi, hu hu hu hu hu, tại sao lại phát trực tiếp vào giờ này? Không ngủ hả? Phải chăng công ty khốn kiếp đó lại bóc lột con?”

“Vết thương đã đỡ nhiều rồi, mọi người không cần lo lắng. Vốn dĩ cũng không bị thương nặng lắm.” Thịnh Mẫn thường ít khi phát sóng trực tiếp, nên thao tác còn hơi lúng túng. Không biết ấn nhầm vào đâu, mà màn hình tối đen hơn một phút sau mới khôi phục lại. Khắp màn hình rất nhiều người để lại bình luận hướng dẫn cậu nên thao tác ra sao, và còn một loạt tin nhắn “ha ha ha ha”, thỉnh thoảng còn xuất hiện một vài bình luận không mấy thiện cảm.

“Đúng vậy, không có nhân viên phụ trách ở đây… Mọi người đừng tranh luận nữa.” Sau khi Thịnh Mẫn xuất hiện trở lại trước ống kính máy quay, cậu chỉ ngượng ngùng nhẹ nhàng cười: “Thấy hơi chán, trò chuyện một chút thôi… Mà sao nhiều người thế này… Mọi người chưa ngủ hay vừa thức dậy thế?”

Cậu mặc một bộ đồ ở nhà màu xanh nhạt, Lý Huyền nhớ như in vào hôm nào đó lúc mặt trời lặn khi anh đi thu dọn quần áo của hai người phơi trên ban công, anh đã chạm tay vào bộ đồ mặc nhà đó cảm thấy chất liệu khá trơn mềm mại.

“Đúng vậy, đang quay phim. Sáng nay thì không quay, chiều và tối mới phải quay… Cũng may, không đến nỗi mệt quá, không cần lo lắng cho tôi đâu. Công việc mà, chẳng phải mọi người cũng phải làm việc sao… Không phải bị mất ngủ, chỉ là vừa quay phim xong, vẫn còn chưa muốn ngủ. Bây giờ cũng không biết làm gì…”

Trên màn hình lại hiện lên một loạt các bình luận đua nhau góp ý cho cậu, vô cùng đa dạng phong phú, giới thiệu các gameshow và phim ảnh phù hợp để giết thời gian, thậm chí trong số đó còn có một dòng bình luận ghi rõ ràng: “Hẹn hò với tôi đi”, hai bên thái dương của Lý Huyền khẽ giật giật, cũng may đã nhanh chóng trôi qua.    

“Chơi game không?” Thịnh Mẫn liếc nhìn các bình luận: “Game gì vậy? Giới thiệu cho tôi được không?… Đúng rồi, lúc bình thường rất ít khi chơi game.

Cậu vừa nói, vừa cầm chiếc điện thoại ở bên cạnh lên: “Để xem nào…” Cậu lấy tay vuốt vuốt màn hình điện thoại: “Loại game… Loại nào cũng được, tìm trò nào có giao diện đẹp mắt một chút…” Cậu trượt tìm khoảng chừng mười phút, đột ngột dừng lại: “Trò này đi.”

Trong thời gian còn lại hơn một tiếng này, Thịnh Mẫn vừa chơi game, vừa nói chuyện phiếm với các fan hâm mộ, kể về cuộc sống dạo gần đây. Thi thoảng quá chú tâm mải làm nhiệm vụ mà không trò chuyện, màn hình lại hiện nên một loạt bình luận: “A a a a, đáng yêu quá đi mất.” Theo yêu cầu của người hâm mộ, cậu còn ngân nga một đoạn trong bài hát kết thúc phim “Vị Ương Liễu”.

“Tạm như vậy đã, hơi buồn ngủ rồi.” Thịnh Mẫn dụi dụi mắt, tròng mắt còn xuất hiện những tia máu đỏ trông rất rõ ràng. Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, ánh sáng bầu trời mờ ảo xuyên qua rèm cửa: “Tôi đi ngủ đây. Ai phải đi làm thì đi làm, ai cần đi ngủ thì hãy ngủ đi… Trò chơi vừa rồi hả? Cũng được lắm, khá thú vị. Đợi tôi ngủ dậy rồi chơi tiếp… Được rồi, cảm ơn mọi người đã thức cùng tôi lâu như vậy, hẹn gặp lại lần tới.” Thịnh Mẫn mỉm cười khẽ vẫy tay trước  màn hình: “Tạm biệt nhé!”

Toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp đã được ghi lại, người hâm mộ bỏ lỡ buổi tối phát sóng đó thì không khỏi tiếc nuối, chỉ đành xem lại phần đã phát sóng. Cùng lúc này, việc Thịnh Mẫn chơi game hơn một tiếng đồng hồ tự nhiên đã thu hút sự chú ý của mọi người. Xuyên suốt quá trình chơi cậu chưa từng nhắc đến tên của trò chơi đó, nhưng thi thoảng chộp được một vài góc quay hình ảnh ít ỏi, cuối cùng thì các fan hâm mộ thần thông quảng đại đã nhanh chóng tìm ra được tên game là <One Corner>.

Cái hot search này cũng dấy lên không ít nghi ngờ, rằng đây liệu có phải là một chiêu trò quảng cáo. Tuy nhiên rất nhanh chóng đã có người tìm được công ty phát triển game Viễn Nhất Technology, đồng thời cũng phát hiện ra công ty này chỉ mới đăng ký cách đây chưa đầy ba tháng, chỉ là một công ty nhỏ không có bất cứ nền tảng tài chính nào.

“Mấy người có hình dung được chi phí mời ngôi sao tên tuổi như Thịnh Mẫn quảng cáo đắt như thế nào không? Hơn nữa còn phát sóng trực tiếp và chơi game đến tận hai tiếng đồng hồ. Có chắc là công ty kia trả nổi khoản tiền này không? Thật sự chẳng khác nào phải bỏ hết cả vốn liếng ra.”

“Đúng là người qua đường không chuyên. Vừa rồi tôi có chơi game một lát, sản xuất game cũng tạm được đấy. Cho dù là quảng cáo, thì cũng có một phần trong đó là sự thật.”

“Không tệ đâu, giao diện cũng khá đẹp… Thịnh Mẫn cũng quan trọng việc giao diện phải đẹp như vậy sao?【 ha ha ha. jpg】”

Trong cuộc thảo luận sôi nổi, ngày càng có nhiều người tải xuống <One Corner>. Mới hai tiếng trước đó, một tài khoản đánh giá uploader game nổi tiếng nào đó đã tranh thủ đánh giá ngay, vốn dĩ là người hà khắc miệng lưỡi cay nghiệt, nhưng lần này lại đánh giá 8.0 điểm cho <One Corner> một số điểm khá cao. Đây dĩ nhiên không phải hành động tự phát, Lý Huyền nhận ra ID này, đây chính là bạn học cấp ba của Tề Bạc Nguyên, thành tích học tập tốt, thành tích chơi game còn tốt hơn. Học đại học một năm, thì nghỉ học để theo đuổi sự nghiệp. Năm ngoái vì bị thương ở tay nên đã giải nghệ, chuyển sang đánh giá uploader.

Ban đầu Tề Bạc Nguyên cũng đồng ý, để cậu ta giúp đỡ. Nhưng kế hoạch vốn dĩ phải kéo dài hai tháng nữa. Tuy nhiên hiện giờ mượn thế của Thịnh Mẫn, việc tuyên truyền quảng bá có thể tiến hành trước rồi. Chỉ có điều sẽ thiệt thòi cho anh bạn học này, ít nhiều sẽ phải chịu tiếng xấu là tranh thủ câu tương tác, cũng không rõ Tề Bạc Nguyên uy hiếp và dụ dỗ bằng cách nào nữa.

Bất luận ra sao thì số lượt tải xuống của <One Corner> giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng to số lượt tải xuống tăng lên với con số đáng kinh ngạc, đồng nghĩa với lượng giao dịch hậu đài cũng không ngừng tăng trưởng.

“Mọi người vẫn chưa tan làm sao?” Lý Huyền từ văn phòng đi ra, công ty vẫn còn bốn, năm người chưa về.

“Đang đếm tiền đây. Học trưởng cười căng cả mặt rồi.”

“Chỉ có cậu thôi.” Sở Thiên Hằng ngước mắt nhìn Tề Bạc Nguyên từ sau màn hình màn hình máy tính.

“Tại sao lại là tôi. Anh đã đọc bao nhiêu lần bình luận hậu trường khen nghệ sĩ đẹp trai rồi.” Tề Bạc Nguyên chống tay lên mặt bàn: “Này, học trưởng. Kinh nghiệm làm việc ngày trước của anh ở Viễn Hâm là bịa phải không. Nhìn thấy khen ngợi sao kích động như thế.”

Sở Thiên Hằng vẫn đang chỉnh hình ảnh quảng bá mới: “Có lẽ tôi nên sớm gọi cho Châu Gia bảo cô ấy đưa cậu đi sớm thì hơn.”

“Vậy anh gọi cô ấy tới nhanh đi, đã mấy ngày chúng tôi không gặp nhau rồi.” Tề Bạc Nguyên cười cười, rồi quay sang hỏi Lý Huyền: “Phải rồi, cậu đã gọi điện thoại chưa?”

“Gọi điện thoại gì?”

“Có chuyện gì với cậu thế này.” Tề Bạc Nguyên lộ vẻ mặt ngạc nhiên, liếc nhìn một lượt rồi tiến lại gần phía anh thấp giọng thì thầm: “Chuyện lớn thế này, lẽ nào cậu không gọi điện thoại cảm ơn một tiếng?”

“Vẫn chưa.” Lý Huyền mím môi, trước khi Tề Bạc Nguyên tiếp tục mở miệng nói anh đã kịp chuyển chủ đề: “Chỗ bạn học của cậu…”

“Không sao đâu, chỉ là đi trước một bước thôi. Trước đây lúc còn học cấp ba, cậu ta chê bài tập đơn giản quá không thèm làm chỉ toàn chép bài của tôi. Cậu ta nợ tôi không ít ân tình đâu.” Tề Bạc Nguyên xua xua tay tỏ vẻ không quan tâm: “Chúng tôi đang chuẩn bị gọi đồ ăn bên ngoài, cậu muốn ăn gì nào?”

“Xôi xoài.” Lý Huyền buột miệng nói ra.

“Hả?” Tề Bạc Nguyên sửng sốt: “Chẳng phải là cậu không ăn đồ ngọt hay sao?”

“Tôi nói nhầm.” Lý Huyền thản nhiên chữa lại: “Gọi đại một phần cháo đi, tôi không muốn ăn lắm.”

Tề Bạc Nguyên khẽ gật đầu, cậu ta với một tờ ghi số điện thoại của nhà hàng gần đó trên bàn làm việc, vừa mới nối máy, bỗng nhiên nghe thấy Lý Huyền bên cạnh cất giọng nói, âm thanh vô cùng nhỏ: “Nếu gọi điện thoại thì tôi nên nói gì đây?”

“Hả?”

“Thôi bỏ đi.” Lý Huyền quay người định rời đi.     

“Thì nói cảm ơn thôi.” Tề Bạc Nguyên vừa kịp phản ứng lại, cậu ta ấn vào vai anh, vừa nói với đầu dây bên kia: “Không không, tôi không nói với cô… Cho hai suất cháo hải sản lớn, một suất mì phở xào thịt bò, một con gà nướng lò, kèm thêm đồ nướng, tự phối đồ kèm thêm là được. Đúng rồi, Viễn Nhất. Làm nhanh chút nhé.”

Cậu ta nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, Lý Huyền cáu kỉnh hất tay cậu ta ra, cánh tay anh bị kéo lại lần nữa: “Không phải, cậu vừa hỏi cái gì?”

“Không có gì.” Lý Huyền lúng túng ho nhẹ một tiếng, cảm thấy hẳn là mình phát điên rồi nên mới hỏi câu đó.

“Cậu cứ bảo cảm ơn không phải là được rồi sao.” Tề Bạc Nguyên nói với vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Dù sao cậu ấy cũng giúp việc lớn như vậy, cứ danh chính ngôn thuận đường hoàng mà cảm ơn, cậu còn băn khoăn chuyện gì nữa?”

“Danh chính ngôn thuận?”

“Nếu không thì sao?” Tề Bạc Nguyên nhìn vẻ mặt do dự hiếm thấy của Lý Huyền, nhất thời càng thấy khó hiểu: “Cậu bị làm sao thế? Có gì mà khó xử? Hay là cậu đắc tội với người ta rồi?”

“Không… Thôi quên đi.” Lý Huyền dường như không thể nghe nổi nữa đành thở dài một tiếng, cụp mắt xuống giấu đi mọi cảm xúc: “Cậu ăn cơm xong thì xác nhận lại hình ảnh quảng bá với học trưởng rồi tan làm sớm đi. Việc cập nhật game khả năng phải tiến hành sớm, sáng mai đến chúng ta thảo luận tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp