Để Tôi Được Gặp Em

Chương 47


3 tuần

trướctiếp

Lúc Thịnh Mẫn được đưa đến bệnh viện thì hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Bác sĩ kiểm tra mắt cá nhân bên phải bị gãy xương, trên người có nhiều phần mềm bị bầm tím lớn, kiểm tra được trong cơ thể còn sót lại thành phần thuốc mê. Dọc đường đi Dương Nhứ đã tưởng tượng ra nhiều tình huống, cũng có điều đáng mừng là cơ thể Thịnh Mẫn không có dấu vết bị xâm phạm.

Thịnh Mẫn hôn mê hai ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại, câu đầu tiên nói là bà cụ đã gọi điện thoại cho Dương Nhứ hôm đó thế nào, mình có dọa đến bà cụ hay không?

Cậu cũng không nói đến chuyện khác.

Không phải vết thương nhẹ, chuyện này phát triển đến mức này, Dương Nhứ thật sự không thể nào xử lý, chỉ có thể nói cho Trương Chí Hoa. Trương Chí Hoa nghe xong thì cũng hoang mang lo sợ, nhưng cuối cùng cũng làm được một điều thông minh nhất trong sự nghiệp của mình. Hắn không đi tìm trưởng phòng phụ trách quản lý của nghệ sĩ thương lượng, mà tìm chị họ bà con xa của mình, vợ của chủ tịch công ty. Lúc còn trẻ bà ta và chồng cùng nhau thành lập ra công ty giải trí này, khi Thịnh Mẫn còn nhỏ, bà ta là người quyết định ký hợp đồng.

Cách làm việc của Trương San rất nhanh, lập tức đè xuống chuyện này. Chào hỏi trên dưới của bệnh viện, đưa ra thông báo Thịnh Mẫn luyện võ nên vô ý bị thương cần phải nghỉ ngơi một thời gian, sau đó xử lý mấy hợp đồng khẩn cấp giúp Thịnh Mẫn. Nhưng mặc dù đối mặt với Trương San, Thịnh Mẫn vẫn không nói lời nào.

Bọn họ biết chắc chắn có chuyện xảy ra, Thịnh Mẫn không thể nào bỗng dưng bị thương nặng như thế. Nhưng cậu không chịu nói, bởi vì cậu là nhân vật của công chúng nên cần phải chú ý đến hình tượng, cũng không thể báo cảnh sát lung tung, Trương San lén tìm người lấy video giám sát của khách sạn, nhưng được báo lại ngày đó đúng lúc tu sửa lại nên tất cả máy giám sát đều được tắt đi. Tình hình rơi vào cục diện bế tắc, một tuần sau, ông chủ của công ty bất động Mỗ Gia chủ động tìm tới cửa.

Khách sạn kia là sản nghiệp trên danh nghĩa của ông ta. Ngoại trừ điều này, ông ta là nhà đầu tư vào bộ phim truyền hình mà Tần Chính Thần đang quay, Tần Chính Thần dựa vào quy tắc ngầm để có cơ hội này.

Người này thích người trẻ tuổi có dáng dấp đẹp trai, không hài lòng với Tần Chính Thần, đổi khẩu vị mà thôi. Trong thời gian bao nuôi Tần Chính Thần, trong lúc rảnh rỗi nhàm chán đã vô tình thấy được tài liệu hoạt động nhóm nhạc của anh ta trước đây, vì thế chú ý tới Thịnh Mẫn.

Vì thế tìm người kết nối, hỏi đến Thịnh Mẫn, đương nhiên cậu không chịu. Cũng liên lạc với công ty, công ty không thiếu nghệ sĩ đi lối tắt, nhưng Trương San luôn không ép buộc ai, ai tự nguyện thì công ty cũng mặc kệ, nhưng không muốn cũng không ép buộc. Lúc đó Thịnh Mẫn phát triển không tệ, càng không cần phải mạo hiểm.

Không chiếm được thì càng hiếm lạ.

Người này không được như ý muốn, càng thêm ngứa ngáy, thậm chí nhắc mấy lần với Tần Chính Thần, nói Thịnh Mẫn cùng nhóm với anh ta, danh tiếng không lớn, tính tình lại không nhỏ. Muốn làm quen một chút, kết bạn cũng không được.

Tần Chính Thần biết mình sẽ nhanh chóng bị vứt bỏ. Nhưng vẫn chưa lên được tuyến trên, nghĩ mình sẽ trở thành con rơi trước khi kiếm nhiều tiền. Nhưng anh ta biết rõ với năng lực của mình thì không thể lấy được. Lúc kim chủ này lại nhắc tới Thịnh Mẫn một lần nữa, Tần Chính Thần bỗng nảy ra suy nghĩ, làm giao dịch với ông ta.

Thịnh Mẫn hoàn toàn không biết gì cả, nhưng ngày nọ nhận được điện thoại Tần Chính Thần, nói đã quay về thành phố N, hỏi cậu có thể đến tụ tập một chút không. Thịnh Mẫn vốn từ chối, Tần Chính Thần lại oán giận công việc không thuận lợi, dáng vẻ buồn rầu, nói đắc tội với người khác, bộ phim trong tay đã quay xong, nhưng không có công việc mới, chỉ sợ không thể kiên trì quá lâu, không muốn sống nổi nữa. Hối hận lúc trước không nghe lời khuyên của Thịnh Mẫn, muốn tìm người nói chuyện, nhưng ngoại trừ Thịnh Mẫn, anh ta không có bạn bè khác.

Anh ta nói mập mờ, khóc lóc đáng thương, nói được một nửa thì cúp máy. Thịnh Mẫn gọi lại không được, sợ anh ta nghĩ quẩn trong lòng mà làm chuyện dại dột, cuối cùng vẫn đi.

Nhưng chào đón cậu lại là thuốc mê và âm mưu muốn bạo hành.

Thịnh Mẫn không bằng lòng thì bị tát mấy cái, bị bóp cằm đổ thuốc mê vào, đè chặt xuống giường. Cậu vẫn luôn giãy giụa, người kia muốn khống chế cậu nên lấy dây thừng trói chặt cậu. Thịnh Mẫn chờ anh ta xoay người, liều mạng cầm ly thủy tinh rơi dưới thảm lên, dùng sức đập vào đầu anh ta. Nhân lúc anh ta đau đớn, bất chấp bò dậy, mở cửa ban công, trèo qua lan can, không chút do dự nhảy xuống.

Dưới đất là mặt cỏ, cậu không có chết, nhưng nghe thấy mắt cá chân của mình răng rắc một tiếng, vô cùng đau đớn. Thịnh Mẫn không dám dừng lại, kéo theo chân phải cố gắng chạy về phía trước. Khách sạn kia được xây trên núi, dùng cây cối làm hàng rào tự nhiên. Phía sau có người đuổi theo, Thịnh Mẫn không còn đường nào để trốn, cắn răng trượt xuống dốc núi, bụi gai không ngừng cắt qua quần áo và da của cậu, lúc đó Thịnh Mẫn cảm thấy mình đã chết.

Cũng may dưới chân núi là đồng ruộng, một bà cụ dậy sớm làm nông nhặt được cậu.

Bà cụ không quen biết cũng không nghe nói đến Thịnh Mẫn, chợt thấy có người lăn xuống sườn núi, trên quần áo đầy máu, theo bản năng muốn gọi xe cấp cứu, nhưng dưới sự cầu xin của Thịnh Mẫn, vẫn gọi cho Dương Nhứ trước.

Thịnh Mẫn chạy đi, tên kim chủ không tìm được người, chỉ nhìn thấy máu, cho rằng xảy ra chết người. Ngày hôm sau mới vô tình biết được Thịnh Mẫn vào bệnh viện. Xem như thở phào nhẹ nhõm. Người này từng bao nuôi không ít nam nữ, nhưng lần đầu tiên ép buộc người khác. Một là khuôn mặt của Thịnh Mẫn hợp khẩu vị của ông ta, hay là Tần Chính Thần xúi giục, chỉ cần ra tay thì Thịnh Mẫn có thể làm gì? Nghề này của bọn họ có chịu dơ bẩn thế nào cũng không quan trọng, dù sao mọi người vẫn cần mặt mũi.

Dưới sự háo sức, ông ta không quan tâm được nhiều. Huống hồ khi đó Thịnh Mẫn chưa đứng vững gót chân, không giống như hiện tại. Chỉ là một minh tinh nhỏ, chơi thì chơi thôi. Ông ta nghĩ đã lường trước mọi chuyện, chỉ không đoán được Thịnh Mẫn không hề nhu nhược yếu đuối như Tần Chính Thần đã nói, cậu lại nhảy lầu.

Ông ta làm ăn lớn, còn tiêu một đống tiền để dát vàng lên mặt như thế. Ông ta lấy lại tinh thần, cũng không muốn làm lớn chuyện này đến khó coi. Chờ mãi vẫn không thấy phản ứng của bên Thịnh Mẫn, lại sợ bọn họ muốn đòi hỏi nhiều, dứt khoát ra tay trước.

Nói dễ nghe là muốn làm quen một chút. Uống rượu xong, hành động hơi quá, không khống chế được, dọa sợ Thịnh Mẫn. Thịnh Mẫn quá kích động, bỗng nhiên nhảy lầu làm gì?

Nói gần nói xa cũng không phải muốn ngủ với Thịnh Mẫn. Thịnh Mẫn tự làm cho mình bị thương nặng, liên quan gì đến ông ta. Cho dù báo cảnh sát thì sao? Cũng không phán được tử hình. Cùng lắm chỉ tạm giam, tìm người bảo lãnh chờ xét xử, cũng không cần ở trong sở cảnh sát một ngày nào.

Vừa đấm vừa xoa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ. Giả vờ mang thuốc bổ đến, thể hiện thành ý, thương hiệu trang phục gần đây còn thiếu người đại diện, thấy Thịnh Mẫn rất thích hợp. Dương Nhứ ném hết đồ bổ ra ngoài, Thịnh Mẫn tuyệt đối không nhận công việc này. Nhưng sau đó thì sao? Bọn họ hiểu rõ, chỉ có thể như vậy.

Thịnh Mẫn là nghệ sĩ, nghệ sĩ đang hot. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, trong thời gian ngắn mọi người sẽ đồng tình, thương hại. Thời gian dài, đồng tình và thương hại đều trôi đi, mọi người chỉ nhớ đây là tin tức xấu, làm cho người ta chỉ trích. Lặp lại chuyện này và nghiền ngẫm những sự mập mờ trong đó.

Trương San có đến hỏi cậu, nói công ty sẽ không chấp nhận bất cứ lợi ích nào từ đối phương. Nếu Thịnh Mẫn muốn đòi lại công bằng, bà ta sẽ không ngăn cản. Đương nhiên chỉ là thái độ an ủi, trong lòng ai cũng biết rõ ràng. Thịnh Mẫn nhìn tin tức thúc giục chuyển tiền của mẹ mình, nói không sao, bỏ qua.

Sau đó Tần Chính Thần cũng có tới một lần, xin lỗi lại tỏ vẻ đáng thương, khóc lóc kể lể mình khó xử, không dễ dàng như thế nào. Dương Nhứ tức giận xông lên đánh anh ta, Thịnh Mẫn quay lưng nằm trên giường bệnh, cũng chỉ nói chấm dứt ở đây.

Mọi chuyện không giải quyết được gì, Thịnh Mẫn nghỉ ngơi ba tháng. Chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đã vào đoàn phim. Trương San lén lút ra mặt phá mấy hợp đồng của Tần Chính Thần, xem như trừng trị anh ta. Nhưng cũng không ngăn cản được anh ta leo lên tìm kim chủ mới, còn có thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí.

Năm ấy vào thời điểm cuối năm, công ty bất động sản bị bắt vì tội đưa hối lộ số tiền rất lớn và bị kết án hai mươi năm tù. Hôm đó Dương Nhứ nghe được tin tức còn cố ý lên núi thắp hương, cảm ơn ông trời có mắt. Nhưng Thịnh Mẫn lại không có phản ứng gì, dường như đã quên chuyện này.

Dường như tất cả đã trôi qua, ngoại trừ trong người còn sót lại thuốc mê, làm cho Thịnh Mẫn mất ngủ, tim đập nhanh đến nửa năm, một chàng trai cao một mét tám lại gầy đi trông thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp