Thịnh Mẫn hơi nhíu mày, vô cùng cẩn thận đánh giá Lý Huyền. Nghĩ đến điều gì đó, cậu quay đầu nhìn bảng quảng cáo phía sau mình.

“Cậu không biết cái mặt này sao?” Lý Huyền thấy động tác của người đối diện trong lòng không khỏi khẩn trương. Đừng bảo có người thứ ba nữa đấy nhé, “…Cậu không phải Thịnh Mẫn?”

“Là tôi.” Thịnh Mẫn chậm rãi trả lời.

Lý Huyền thở phào nhẹ nhõm: “Cậu đứng lên được không?”

“Được.”

Lý Huyền nhìn cậu thế nhưng Thịnh Mẫn trả lời câu này xong vẫn không nhúc nhích, cũng chẳng nói thêm câu gì. Lý Huyền không khỏi thúc giục: “Cậu đứng dậy xemn nào.”

“Đứng dậy làm gì?”

Ánh sáng từ ngọn đèn đường từ trên cao đổ xuống, Thịnh Mẫn nhìn Lý Huyền, khuôn mặt mê man vô tội. Trong chốc lát, Lý Huyền cảm thấy khuôn mặt trước mắt không giống chính mình.

“Không làm gì cũng phải đứng dậy.” Lý Huyền ho khan một tiếng, “Cậu định qua đêm ở đây đấy à? Dù sao cũng phải đổi chỗ tâm sự chứ.”

“Tâm sự gì cơ?”

Lý Huyền nghe vậy hơi nhíu mà, cảnh giác giơ một ngón tay lên: “Mấy đây?”

“Một.” Thịnh Mẫn nhìn anh một cách khó hiểu.

“Còn chưa ngốc. Tôi còn tưởng não bị chấn động rồi chứ.” Lý Huyền thiếu kiên nhẫn, xuống xe lôi kéo Thịnh Mẫn dậy, “Tâm sự về cậu, tâm sự về tôi, tâm sự về chúng ta phải làm sao bây giờ.”

Thịnh Mẫn lắc lư một chút mới đứng vững được, suy nghĩ một lúc: “Cho nên chúng ta bây giờ là,” cậu cân nhắc một lúc, tìm ra một từ đã từ thấy qua trong lúc đọc kịch bản: “…Hoán đổi linh hồn?”

“Chắc vậy.”

“Vì sao lại thế?” Thịnh Mẫn bất giác thở dài. Cậu chỉ muốn chết thôi mà, sao có thể thất bại được chứ.

“Nếu như tôi biết nguyên nhân tôi lập tức đổi về với cậu, một giây cũng không chậm trễ.” Mất mát của Thịnh Mẫn rõ ràng đến mức Lý Huyền không nhịn được gây sự, “Tôi biết cậu là ngôi sao nhưng không phải ai cũng thế, hiểu không? Cho dù đổi thân xác với tôi làm cậu tủi thân thì cũng chịu đựng một chút đi.”

Thịnh Mẫn mở miệng vô ích: “Ý tôi không phải như vậy.”

“Ai thèm quan tâm cậu nghĩ gì.”

Lý Huyền kiểm tra chiếc xe đạp leo núi của mình. Một số chỗ đã bị tróc sơn, thanh ngang xe cũng bị lõm vào trong. Xích xe cũng bị tuột, Lý Huyền ngồi xuống chỉnh lại dây xích. Anh giữ bàn đạp quay hai vòng, không hỏng.

“Đi thôi.” Lý Huyền chỉ vào chiếc xe đạp công cộng, “Cậu đạp cái đó.”

“Tại sao?” Thịnh Mẫn hỏi xong thấy khuôn mặt của Lý Huyền trầm xuống bổ sung thêm một câu, “Không gọi xe được à?”

Lý Huyền chỉ vào tảng máu lớn trên người mình, lại chỉ vào mấy vết bầm tím trên người Thịnh Mẫn, “Hai chúng ta bây giờ, nhìn thế nào cũng giống như mới ẩu đả xong. Mặc kệ gọi xe gì, trăm sông đổ về một biển đều phải lên xe cảnh sát. Tôii giải thích cậu hiểu chưa?”

Thịnh Mẫn gật đầu.

“Hiểu rồi thì mau đi.” Lý Huyền nhặt túi xách lên, quay đầu lại, Thịnh Mẫn vẫn đứng đó nhìn anh. Lý Huyền bất lực nhíu mày, “Cậu không biết đi xe đạp à?”

“Biết.” Thịnh Mẫn đáp trong tiềm thức.

“Biết thì đi đi.” Lý Huyền cảm giác nhiều thêm một giây nữa mình có thể nổi điên lên, “Chờ tôi cõng cậu à?!”

Thịnh Mẫn không muốn rời đi chút nào, cậu chỉ muốn chết thôi. Nhưng sau khi nhìn đôi lông mày cau có của Lý Huyền, cậu đành nuốt những lời này vào bụng, thở dài, “Đi thì đi.”



Họ quay trở lại căn hộ của Thịnh Mẫn. Hai người không đi từ cửa chính mà đi vào từ phía sau nhà để xe. Phòng bảo vệ nhà để xe chỉ có một nhân viên bảo vệ đang xem TV. Dưới ánh đèn lờ mờ, chẳng ai chú ý đến sự chật vật của bọn họ.

Trên đường đi không ai nói chuyện. Đến cửa nhà, Lý Huyền dựa vào tường chờ Thịnh Mẫn mở cửa nhưng Thịnh Mẫn cũng không nhúc nhích. Nhìn nhau được hai giây, Lý Huyền bỗng ý thức được chính mình mới là người nên đi mở cửa.

“Lúc ra ngoài anh không cầm chìa khóa à?” Thịnh Mẫn đắn đo.

“Cậu vừa mở mắt ra thấy mình thay da đổi thịt thì có tâm trạng để nhớ cầm chìa khóa không?” Lý Huyền sờ hết mấy cái túi trên người mình, hùng hồn hỏi lại, “Bình thường cậu không cầm chìa khóa trên người à?”

Thịnh Mẫn liếc anh một cái, không trả lời.

“Được rồi.” Nếu cố chấp bới lông tìm vết thì quả thật là lỗi của anh. Lý Huyền suy nghĩ một chút rồi mở cái túi trên người mình ra. Thịnh Mẫn tưởng Lý Huyền muốn tìm người quản lí tài sản định nói số điện thoại cho anh ta thì thấy Lý Huyền lấy ra một cái kẹp giấy.

Lý Huyền cắn một đầu, cắm thẳng vào ổ khóa cửa, vặn trái vặn phải rất điêu luyện, một giây sau, cửa mở ra.

“Anh rốt cuộc là làm gì vậy?” Thịnh Mẫn ngẩn người.

“Cạy khóa.” Lý Huyền thản nhiên ném kẹp giấy vào thùng rác ngoài hành lang, đẩy lưng Thịnh Mẫn, “Vào đi.”

Nhà Thịnh Mẫn không lớn lắm, có hai phòng ngủ, một trong hai đã được sử dụng làm phòng làm việc. Vừa nãy vội vàng ra ngoài nên Lý Huyền cũng không quan tâm lắm, bây giờ tùy tiện nhìn một chút mới phát hiện ở đây trang trí giống như phòng mẫu, không có thẩm mỹ gì.

Thịnh Mẫn lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt không có tiêu điểm nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện. Lý Huyền đi đến trước mặt Thịnh Mẫn huơ huơ tay.

“Tâm sự gì đây?” Thịnh Mẫn lấy lại tinh thần.

Tâm sự gì. Lý Huyền cũng muốn hỏi. Nhất định phải nói chuyện nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết bắt đầu từ đâu. Anh vò đầu bứt tóc, trong lòng rối ren thuận tay sờ lên eo Thịnh Mẫn.

“Anh làm gì vậy?” Thịnh Mẫn kinh ngạc giơ tay ngăn cản, thiếu chút nữa là tát vào mặt Lý Huyền.

“Lấy thuốc lá.” Lý Huyền nghiêng đầu nắm lấy cánh tay Thịnh Mẫn, từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá, “Cậu làm gì mà phản ứng dữ vậy? Cách một lớp quần áo đấy, hơn nữa tôi đây sờ chính mình cũng không được chắc? Hoảng cái quỷ gì.”

“….Anh dùng tay tôi sờ còn gì.” Thịnh Mẫn nhỏ giọng mắng xéo một câu.

Có lý. Lý Huyền nhất thời im lặng, cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, có chút xấu hổi, “Chẳng lẽ tôi muốn thế chắc. Đều là đàn ông với nhau, cậu rộng lượng tí không được à?”

Anh rút một điếu thuốc ra cứng nhắc đổi đề tài: “Có bật lửa không?”

Thịnh Mẫn lắc đầu. Từ lúc bắt đầu gặp mặt hôm nay đến giờ cậu ta vẫn luôn phản ứng như vậy, Lý Huyền cũng không hi vọng nhiều, đặt điếu thuốc xuống mặt bàn. Gió đêm từ phía cửa sổ chưa đóng thổi qua quần áo trên người anh, Lý Huyền bất giác rùng mình.

“Đi tắm trước đi.” Quần áo của hai người còn ẩm ướt, Lý Huyền nhíu mày, “Trước khi tâm sự cũng đừng để cảm lạnh.”

Thịnh Mẫn ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, “Tắm kiểu gì?”

“Tắm trực tiếp, tắm bằng nước.” Thịnh Mẫn muốn nói lại thôi, Lý Huyền vô cùng đau đầu, “Chứ không cậu muốn tắm kiểu gì? Bịt mắt tôi lại, tắm bằng tay cậu chắc? Còn gật đầu? Sĩ diện cái gì? Chúng ta cùng giới tính, trên người cậu có cái gì tôi cũng không thiếu cái đó. Cho dù cậu có đẹp trai đi chăng nữa thì cậu vẫn là đàn ông đúng không? Tôi không chiếm tiện nghi của cậu, tuyệt đối cũng không có cái ý nghĩ này. Nếu cậu thực sự cảm thấy thua thiệt thì cậu đi tắm trước đi, để cậu nhìn tôi trước, cho cậu cam tâm?”

“Không xấu. Anh rất đẹp trai.” Thịnh Mẫn choáng váng trước màn bắn rap đùng đùng của Lý Huyền, “Anh không để bụng là được.”

“Tôi để bụng cái gì?” Lý Huyền ù ù cạc cạc.

Thịnh Mẫn lắc đầu, dừng một chút, nghĩ đến cái gì lại hỏi lại, “Vừa nãy anh khen tôi đẹp trai đúng không?”

Lý Huyền không kịp phản ứng, hơi sửng sốt, vô thức nói: “Tạm được.”

“Lúc nãy anh không nói như vậy, rõ ràng anh nói đẹp trai.”

“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Lý Huyền nhịn không được nhíu mày, “Cậu muốn chứng mình mình là người thua thiệt à?”

Thịnh Mẫn cười nhẹ: “Không sao, anh cảm thấy đẹp mắt là được rồi. Anh tắm trước đi… À, để tôi đi lấy đồ cho anh.”

Cậu đứng dậy đi vào phòng ngủ. Đối phương đột nhiên hợp tác như vậy Lý Huyền có chút không quen. Nhìn bóng lưng của Thịnh Mẫn, anh quay lưng bước vào phòng tắm. Vừa đẩy cửa ra lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm. Một nửa bồn tắm trong bồn đỏ đến chói mắt.

“Chặt đầu heo mừng năm mới mới có thể chảy nhiều máu như vậy.” Lý Huyền thò tay kéo cái nắp bồn ra, rửa tay, cầm lấy quần áo từ trên tay Thịnh Mẫn.

“Máy nước nóng bị hư rồi, chỉ có nước lạnh thôi.” Thịnh Mẫn bật máy sưởi, mặc dù tâm trạng sa sút nhưng vẫn cười nhẹ, “Anh còn biết mổ heo à? Anh không phải thợ mở khóa sao?”

“Tôi mở khóa chuồng heo, vào giết heo nhà khác.” Lý Huyền bực bội vẫy bọt nước trên tay, giơ tay định cởi quần áo, thấy Thịnh Mẫn còn đứng ở cửa, “Cậu muốn nhìn hả? Tôi đảm bảo không nhìn lung tung, không cần giám sát.”

Thịnh Mẫn dựa lưng vào khung cửa phòng tắm, suy nghĩ một chút: “Tôi còn không biết anh tên gì.”

“Lý Huyền.”

Thịnh Mẫn gật đầu. Cậu đương nhiên sẽ không tin Lý Huyền là đồ tể nhưng việc bẻ khóa thành thạo vẫn khiến Thịnh Mẫn có chút nghi ngờ về nghề nghiệp hợp pháp của người này. Chẳng qua lúc này cậu không muốn nghĩ tới nữa, chỉ cười một tiếng: “Dù trước kia anh có làm gì thì về sau không cần làm nữa. Tôi có tiền tiết kiệm.”

Nói xong cậu đóng cửa đi ra ngoài.

Lý Huyền không biết cậu ta có tiền tiết kiệm hay không, Lý Huyền chỉ cảm thấy cậu ta bị bệnh.

Vết máu trên nền gạch đã đông lại. Lý Huyền cầm vòi hoa sen xịt cả buổi vẫn còn thấy vết máu loang lổ. Anh vô cùng buồn bực, lấy tay lau đi lau lại bỗng nhìn thấy vết thương trên cổ tay… Lý Huyền chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Anh bị xe đụng là chuyện bất ngờ. Vết thương lớn thế này trên người Thịnh Mẫn không thể nào là bất ngờ được. Ù ù cạc cạc thay đổi một cái cơ thể khác, cú sốc quá lớn khiến chuyện đầu tiên Lý Huyền không kịp phản ứng là Thịnh Mẫn tự sát.

“Anh cảm thấy đẹp mắt là được.”

“Anh đi trước đi.”

“Tôi có tiền tiết kiệm.”



Da đầu Lý Huyền tê dại, phủ đại áo choàng tắm lên người rồi lao mình ra khỏi phòng tắm.

Trên ban công, Thịnh Mẫn chống đỡ lan can, bước một chân ra ngoài, lơ lửng giữa trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play