Sau khi nhận ra giọng nói này rốt cuộc đã từng nghe được ở đâu, Lý Huyền nhanh chóng lấy nước rửa sạch mặt trước, anh cũng không bận tâm đến việc lau mặt nữa, để mặc gương mặt ướt nước, cứ thế bước ra.

Vương Thục Anh đang nghênh ngang đi vào trong, phía sau còn có một chàng thanh niên trẻ đi theo, trông có vẻ âm u, dáng người không cao lắm, cũng không nói chuyện. Chỉ có giọng nói của Vương Thục Anh vang dội lạ thường: “Sao lại không ở nhà? Cậu là ai, nó không ở nhà mà đi đâu mất rồi?”

Bà ta vừa nói vừa nhìn Lý Huyền đang đứng trước cửa phòng tắm, “ai da” một tiếng: “Ủa con ở đây mà? Tiểu Mẫn, người này là ai vậy, mở to mắt nói dối thế này! Cứ bảo con không ở đây.”

Thịnh Mẫn hiểu rõ mẹ của mình, thật ra cũng biết mình không thể cản nổi bà ta. Nhưng cậu không cản lại, cũng có nghĩa là Lý Huyền sẽ bị kéo vào cuộc.

Cậu biết Lý Huyền sẽ không trách cậu, cũng sẽ không vì vậy mà coi thường cậu, nhưng vào giây phút Lý Huyền đối diện với Vương Thục Anh, sự áy náy vô bờ cùng vẻ nhếch nhác thoáng qua lần nữa nhấn chìm cậu, khiến cậu không có cách nào thể hiện biểu cảm trên gương mặt.

Lý Huyền dựa vào cửa, đánh giá người phụ nữ đang bước về phía mình, sợi dây chuyền phỉ thúy đeo trên cổ, màu ngọc rất tốt, tay phải mang một chiếc vòng vàng to cỡ ngón tay cái, hình như hơi chật, hoàn toàn y khuông câu dát vàng lên người. Trông gầy hơn lúc quay đoạn phim đó một tí, vẫn là dáng người mập mạp này, nếu nói về gương mặt thì… Ánh mắt của Lý Huyền dừng lại vài giây, thực sự không tìm ra nổi điểm nào giống với Thịnh Mẫn.

“Tiểu Mẫn à.” Vương Thục Anh nhanh chóng bước đến trước mặt anh: “Sao con lại nhìn mẹ như vậy?”

Chàng trai trẻ tuổi đi theo bà ta đã ngồi lên sô pha, Lý Huyền đoán người này có khả năng cao là đứa em trai đánh nhau trong quán bar của Thịnh Mẫn anh từng nghe nói. Không nói không rằng gác chân nghịch điện thoại, bất ngờ là lại khá giống Vương Thục Anh, còn với Thịnh Mẫn thì… thực sự đúng là một trời một vực khó lòng diễn tả.

Nếu không phải đã biết rõ mọi chuyện, chỉ nhìn bề ngoài thì Lý Huyền chắc chắn không nhận ra được giữa bọn họ và Thịnh Mẫn có mối quan hệ huyết thống. Thế nên anh nhanh chóng nhớ lại người đàn ông xuất hiện trong đoạn phim, nhưng vẻ mặt bệnh hoạn tiều tụy nhường ấy, không thể phán đoán được vẻ ngoài ban đầu qua hình ảnh đó, nên cũng rất khó để chắc chắn được liệu gương mặt của Thịnh Mẫn có giống ba hay không.

“Bà đến đây làm gì?” Vương Thục Anh gọi anh đến lần thứ hai, Lý Huyền mới lên tiếng.

“Con nói chuyện kiểu gì thế hả, mẹ không gọi được cho con, nên lo cho con mới dắt em trai con đến thăm con đây này.” Bà ta chỉ về phía Thịnh Mẫn: “Nó là ai? Nghệ sĩ mới ký hợp đồng của công ty con à? Lúc nãy dám nói với mẹ con không ở nhà, ối chà, thật tình.”

Lý Huyền không có chút hảo cảm nào với người phụ nữ này, anh dời tầm mắt, liếc vội về phía Thịnh Mẫn, vai của cậu hơi chùng xuống, mím chặt môi trong vô thức.

“Bạn của tôi.” Vì vậy anh bước đến gần, vờ như vô tình đứng chắn trước mặt Thịnh Mẫn, chặn giữa hai người họ.

“Bà ấy nói gì, muốn gì, anh cứ cho hết. Làm vậy thì bà ấy sẽ nhanh chóng rời đi thôi, cho dù hứa cái gì cũng được, tôi sẽ xử lý cho.” Thịnh Mẫn nói nhỏ như thì thào bên tai.

Lý Huyền không trả lời, cũng không hề có bất cứ dấu hiệu muốn đáp lại. Nhận ra được sự chua xót trong lời nói của cậu, anh không khỏi cau mày, ỷ vào việc cơ thể mình đang che chắn cho cậu, anh vội chạm vào cổ tay của Thịnh Mẫn, cảm giác lạnh lẽo cùng cực.

“Bạn bè gì cũng không được như vậy chứ.” Vương Thục Anh không hề chú ý đến động tác vụn vặt của bọn họ, có lẽ do không rõ khuynh hướng giới tính của Thịnh Mẫn, cũng đỡ được phiền phức không nên có.

“Cậu ấy không quen biết bà, bà cũng không nói bản thân là ai. Đương nhiên sẽ nói rằng tôi không ở nhà.” Những lời này không hề có mối liên hệ nhân quả với nhau, thế nhưng Lý Huyền lại nói với vẻ đường hoàng: “Điện thoại của tôi vừa hết pin, không còn gì khác thì lát nữa tôi vẫn còn việc phải làm, hai người về trước đi.”

Có lẽ là do trước đây chưa từng bị đuổi cổ thẳng thừng như thế bao giờ, Vương Thục Anh nhìn anh với ánh nhìn quái lạ, nhưng sau đó bà ta lại mỉm cười, giọng điệu cố tình làm màu: “Bận thế cơ à, mẹ và em trai đến thăm con mà cũng không rảnh ư? Em trai con cứ nhắc đến con mãi đấy… Thịnh Huy.” Bà ta vừa nói vừa kéo con trai út: “Không phải nói muốn đến thăm anh con hay sao, tới cũng không chào anh con tiếng nào… nhanh nào, thẳng bé này, khờ khạo làm sao đấy…”

“Đừng có đụng vào điện thoại của tôi! Làm gì vậy? Phiền phức quá!”

Thịnh Huy đang chơi game hăng say, hoàn toàn không chịu phối hợp, hất mạnh cánh tay đang đẩy mình của Vương Thục Anh, bực bội liếc Lý Huyền rồi miễn cưỡng lẩm bẩm câu gì đó xong liền lập tức quay đi, lần này còn lục cả tai nghe ra đeo vào.

So với Thịnh Huy, thái độ ban nãy của Lý Huyền có thể được gọi là hiền hòa gấp trăm lần. Thế nhưng Vương Thục Anh không chút bận tâm, bà ta chỉ giả vờ nói hai ba câu, gì mà chắc đang ngượng thôi, hai anh em lâu rồi không gặp. Lý Huyền nghe cũng bực bội: “Khỏi chào hỏi gì, muốn đến thăm tôi cũng thăm xong rồi.”

Vẻ mặt của anh vẫn rất lạnh nhạt, Vương Thục Anh khựng lại, đảo mắt một cái liền kéo ghế ra ngồi, trông như rất quan tâm săn sóc: “Sao vậy con, mẹ đến thăm con mà hôm nay con không vui lắm nhỉ?”

Không nói những lời này còn đỡ, Lý Huyền vốn đã nghi ngờ bà ta sao lại đến vào thời điểm này, bà ta vừa lên tiếng, anh đã có thể xác định chắc chắn, không khỏi bật cười: “Tôi đúng là không vui, nhưng bà có thể nhận ra thật à?”

Những lời này không chút nể nang, sắc mặt của Vương Thục Anh đã có vẻ vặn vẹo: “Ý con là sao?”

“Không có ý gì cả.” Lý Huyền bất cần đáp: “Đừng vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề đi.”

“Nói thẳng cái gì? Mẹ con đến thăm con mà thái độ con như thế hả?” Vương Thục Anh nhíu mày, bà ta cứ cảm thấy thái độ của Thịnh Mẫn hôm nay khác với thường ngày, thêm vào đó trong lòng bà ta cũng có điều toan tính, lập tức nâng cao giọng, nói như hét vào mặt: “Á à, bây giờ con nổi tiếng rồi nên xem thường mẹ con, chê mẹ làm mất mặt con chú gì?”

Tốc độ lật mặt của bà ta còn nhanh hơn lật sách. Thịnh Mẫn bóp trán, lại bắt đầu rồi. Dỗ xong rồi lại gây, lúc nào cũng là các bước cũ rích này.

Cậu thầm thở dài trong lòng, định kéo tay áo Lý Huyền để ra hiệu, bảo anh đừng gây chuyện với Vương Thục Anh. Lý Huyền cứ như mọc mắt sau đầu, anh trùng hợp tránh được tay của cậu, nhướng mày, nói với Vương Thục Anh: “Bà nói vậy là sao? Tôi chưa từng nghĩ như thế.”

Anh phải giả ngu tới cùng, Vương Thục Anh đã chuẩn bị sẵn một đống lời thoại, lúc này lại không thể biểu diễn được nữa, chỉ đành nói toẹt ra: “Ekip chương trình có lòng tốt muốn mẹ quay một đoạn phim chúc mừng sinh nhật cho con mà con cứ buộc phải xóa đi là sao? Mẹ của con có gì mà không để người ta thấy được à? Hoàng đế người ta còn có họ hàng nghèo, con vừa nổi tiếng đã chê này chê nọ rồi ư?”

Suy đoán được chứng thực, Lý Huyền cũng không có cảm giác đắc ý là bao, thầm nghĩ tốc độ làm việc của Trương Chí Hoa cũng nhanh lắm, đã bàn xong với bên sản xuất chương trình. Thế nhưng bên ekip chương trình chắc do thấy miếng ăn đến miệng mà còn rớt, có lẽ Trương Chí Hoa đã biết sợ thật nên không dám mềm lòng. Vậy nên bọn họ chỉ có thể tìm đến người buộc chuông Vương Thục Anh để giúp đỡ.

Thịnh Mẫn không biết chuyện anh muốn xóa đoạn phim, nghe bà ta nói như vậy liền không kìm được nhìn Lý Huyền. Vẻ mặt của cậu không nhận ra được cậu có đồng tình hay không, chỉ có một thoáng kinh ngạc xẹt qua đáy mắt liền biến mất. Lúc này, anh trùng hợp đang nhìn cậu, ánh mắt hay người gặp nhau, Lý Huyền ra hiệu bảo cậu vào phòng trước. Thịnh Mẫn khẽ lắc đầu.

“Vậy nghĩa là không phải do bản thân bà tự nhân ra.”

Lý Huyền không khuyên được cậu cũng không khuyên nữa, anh kéo ghế ra ngồi, cắt ngang lời Vương Thục Anh: “Rõ ràng là bên chương trình nói với bà tôi không vui, tối nay đến đây cũng không phải là đê thăm tôi.”

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng không sao giấu được sự mỉa mai bên trong. Vương Thục Anh trừng anh, bắt đầu la lối mắng mỏ: “Thịnh Mẫn mày nói chuyện kiểu gì đấy hả? Hả? Chê cha chê mẹ, không có tao mày có được ngày hôm nay chắc? Nếu mày không cho tao lộ mặt thì mày đừng có nhận người mẹ này nữa cho rồi, đừng lo cho sự sống chết của tao và em trai mày nữa, tao chết chung với ba mày cho xong…”

Lý Huyền không nhịn được cười, thầm nói trong lòng như vậy là tốt nhất, nhưng nghe thấy tiếng thở kìm nén của Thịnh Mẫn bên cạnh, anh cũng không nói ra những lời đó: “Sao tôi lại bảo bọn họ xóa đi, trong lòng bà tự hiểu lấy. Tôi thực sự rất tò mò chương trình này đã cho bà bao nhiêu tiền để bà bán con trai mình như vậy? Bà mà lấy ra khí thế khi bà đấu với tôi để đối phó bọn họ, tiền mà nhận được cũng đâu cần phải trả lại làm gì. Cũng không cần nửa đêm nửa hôm đến đây gây sự.”

“Tiền tiền tiền! Bây giờ mày giỏi lắm! Biết nói như vậy với tao nữa!” Vương Thục Anh mặt lúc trắng lúc đỏ, đứng dậy chỉ vào người anh: “Mày nghĩ mẹ mày như thế đấy hả? Tao nuôi mày cũng như không!”

Bà ta kích động đập bàn, ngón tay gần như sắp chạm vào mặt của Lý Huyền. Thịnh Mẫn vội vàng ngăn bà ta lại: “Bác gái, bác bình tĩnh lại, anh ấy không có ý này đâu.” Rồi lại liều mạng ra hiệu bằng ánh mắt với Lý Huyền.

Ngược lại, Lý Huyền rất bình tĩnh: “Ồ, không phải vì cái đó à, nếu bà đảm bảo sau này không nhắc đến tiền với tôi nữa, coi như tôi hiểu lầm bà, tôi sẽ khom người xin lỗi bà ngay lập tức.”

“Lý Huyền.” Thịnh Mẫn lại gằn giọng gọi anh: “Đừng tranh chấp với bà ấy nữa.”

Giọng nói của cậu như đang thành khẩn van nài, Lý Huyền cảm thấy như mình lại quay về lúc đang ở trong trường quay.

Tiếng xì xào bàn tán của người hâm mộ và tiếng gào thét nhục mạ của Vương Thục Anh, rất khó để nói cái nào tệ hơn. Anh chỉ là một người ngoài vô tình bị cuốn vào vòng xoáy này thôi đã thấy khó mà chịu nổi. Không biết Thịnh Mẫn đã gắng gượng vượt qua cuộc sống lặp đi lặp lại như thế này mỗi ngày bằng cách nào.

Lý Huyền đột ngột im lặng khiến Vương Thục Anh có cơ hội thừa thắng giống trống khua chiêng, giọng nói của bà ta trở nên bén nhọn hơn bao giờ hết: “Cứ mở miệng ra là tiền, tao làm mọi chuyện còn không phải vì mày hay sao… Em trai mày mua nhà mua xe kêu mày bỏ chút tiền thì mày năm lần bảy lượt thoái thác này kia, tao cũng không nghĩ xấu về mày, nên tao tự tìm cách cũng không được à? Giờ thì hay rồi, mày chê tao làm mày mất mặt…”

Vô lý. Lý Huyền tức đến nỗi muốn cười thành tiếng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Anh không hiểu làm sao bà ta có thể nói những lời này với vẻ mặt đương nhiên như thế. Lý Huyền không rõ đầu đuôi ngọn ngành thế nào, nhưng cũng biết với tính cách của Thịnh Mẫn sẽ không bao giờ có chuyện năm lần bảy lượt thoái thác như bà ta nói, trong khi đó lòng dạ của Vương Thục Anh thì rõ như ban ngày. Anh còn tưởng Vương Thục Anh làm to chuyện thế này để đến đây tính sổ, còn chưa tính xong đã toang thò tay vào trong túi tiền của Thịnh Mẫn thêm lần nữa.

Anh lạnh lùng nhìn Vương Thục Anh, thầm nghĩ trong lòng Thịnh Mẫn nào phải con trai của bà ta, cho dù là máy rút tiền cũng không đến nỗi như vậy.

Vương Thục Anh tự mình ồn ào không thôi, hệt như đốm lửa rơi xuống bãi cỏ khô, cơn giận không hề bớt đi nhanh chóng lan rộng ra, lý trí của Lý Huyền biết có thể có cách khác để giải quyết cục diện trước mắt, nhưng vẫn không kìm được đá một chân vào chân bàn ăn, chiếc bàn ăn đột ngột bị nghiêng, ma sát với nền nhà phát ra tiếng “két” chói tai.

Thịnh Mẫn từ trước đến nay đều nghe lời, hôm nay cãi lại vài câu đã là chuyện lạ, Vương Thục Anh không ngờ anh sẽ đột nhiên nổi giận, bà ta trừng to hai mắt.

“Cái chợ không đủ cho bà tung hoành nên đến đây chửi bới um sùm à?” Lý Huyền cười lạnh. Anh hoàn toàn bỏ mặc chuyện phải che giấu thân phận, chỉ hận không thể đuổi hai người này đi ngay lập tức. Thế nhưng trước khi anh kịp nói câu kế tiếp, Thịnh mẫn đã lên giọng cắt ngang anh.

“Đủ rồi!” Thịnh Mẫn nói, nhưng sắc mặt của cậu rõ ràng không được ổn. Lý Huyền cau mày nhìn vào mắt cậu, Thịnh Mẫn chột dạ cụp mắt xuống, bờ môi mấp máy, Lý Huyền nhận ra khẩu hình của cậu: “Xin anh đó.”

Vì sao phải cầu xin anh? Lý Huyền cảm thấy hoang đường. Nhưng thật ra Thịnh Mẫn chỉ có thể cầu xin anh, anh là người duy nhất trong căn nhà này không muốn đòi hỏi gì từ cậu, không muốn tổn thương cậu.

Không ai nói tiếp, cả Vương Thục Anh cũng vì biến cố vừa rồi mà bất chợt im lặng, trong không gian yên ắng kỳ lạ, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.

Lần này hẳn là người giao đồ ăn. Ngay giây phút mở cửa ra, Lý Huyền chợt có suy nghĩ muốn bỏ đi cho xong. Nhân viên giao hàng là một chàng trai trẻ tuổi. Anh ta nhìn thấy Lý Huyền thì “A” một tiếng, trông có vẻ rất vui mừng: “Ai dô, anh có phải là, là…”

“Không phải.” Lý Huyền nhận lấy thức ăn rồi đóng cửa.

Thịnh Mẫn vẫn đang ngồi trước bàn ăn thử khuyên Vương Thục Anh, kiên nhẫn giải thích rằng hôm nay tâm trạng của anh không được tốt, nhưng cái thực sự hữu dụng là gì, bọn họ đều hiểu rõ. Vì vậy khi cậu bắt đầu nói cần bao nhiêu tiền, lát nữa cậu sẽ khuyên “Thịnh Mẫn” chuyển cho bà ta, Lý Huyền cảm thấy bản thân quả nhiên nên bỏ đi.

Anh không muốn bước sang đó nữa, đi đến phòng khách, anh tiện tay quăng bịch thức ăn lên bàn trà, chuẩn bị quay về phòng làm việc. Thịnh Huy chơi game vờ như người vô hình nãy giờ lại đột nhiên ngẩng lên nhìn anh: “Hôm nay anh chưa uống thuốc à…”

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lý Huyền, nửa câu sau hắn ta tự động ngậm miệng lại.

“Anh bị gì vậy…” Hắn ta thay đổi một cách nói khác, nhưng giọng điệu vẫn khó chịu như trước.

Thật ra Thịnh Huy không muốn đến đây, trước giờ luôn là Vương Thục Anh đi đòi tiền, hắn ta chỉ cần tiêu tiền là được. Nếu không phải đang vội muốn mua nhà mua xe ở chung với bạn gái, hôm nay hắn ta cũng không muốn đến đây. Vốn đã không vui vẻ gì, đòi tiền không thuận lợi khiến hắn ta bực bội hơn, càm ràm trong miệng: “Đòi có chút tiền thì làm sao… Ngôi sao nổi tiếng gì mà có chút tiền cũng keo kiệt chết đi được…”

“Chịu mở mắt rồi? Bộ mày có lý lắm à?” Lý Huyền không hề muốn bận tâm, nhưng miệng của Thịnh Huy không được sạch sẽ, anh vẫn không kiềm được dừng bước: “Tao đang nghĩ, liêm sỉ của mẹ mày đi đâu mất rồi, thì ra đang dán trên bản mặt của mày.”

“Đ* má, mày nói gì đó?” Thịnh Huy như bị anh dẫm phải đuôi, nổi giận đùng đùng nhảy cẫng lên.

Lý Huyền siết lấy cổ tay của hắn ta: “Sao hả? Mày định ra tay với tao à?”

“Thịnh Mẫn, con làm gì vậy?” Anh túm rất mạnh tay, Thịnh Huy đau đến nổi kêu la không ngừng, Vương Thục Anh ngồi bên cạnh bàn ăn hệt như con sư tử mẹ nổi giận xông đến.

Thịnh Mẫn hoàn toàn không cản nổi, chỉ một giây sau bà ta đã xông đến trước mặt Lý Huyền, định cho anh một cái tát: “Mày giỏi quả nhỉ, đánh em của mày…” Lý Huyền hơi lùi về sau để né, bỏ tay tay hắn ta ra một cách chán ghét. Vương Thục Anh cũng không kịp bận tâm đến anh, bà ta nâng niu tay của Thịnh Huy như nâng vàng:

“Có bị thương không con? Nó đánh con chỗ nào…”

“Không có.” Thịnh Huy ngược lại đối xử rất công bằng, thái đội của hắn ta với anh không được tốt, đối với mẹ mình cũng cực kỳ tệ.

“Cho mẹ xem nào…”

“Tôi nói là khỏi.” Vương Thục Anh nắm tay của hắn ta không buông, Thịnh Huy thì cứ muốn rút ra, vừa nói vừa đẩy mạnh, chân của Vương Thục Anh va vào chân bàn, loạng choạng ngồi bệt xuống đất.

“Là do tự bà không đứng vẫn thôi đó.” Thịnh Huy hình như cũng giật mình, sau đó tranh biện với vẻ đương nhiên.

“Ui da.” Vương Thục Anh đau đớn kêu, bà ta thử nắm tay hắn ta để đứng dậy, nhưng Thịnh Huy theo bản năng rụt tay lại.

“Con làm gì vậy sao con tránh mẹ?” Bà ta khựng lại, đột nhiên khóc lóc than thở: “Sao mẹ lại sinh ra cái thứ như con thế này? Mẹ làm vậy là vì ai hả? Con lại chê mẹ mất mặt…”

Câu này thì đúng, Lý Huyền lạnh nhạt nghĩ. Thịnh Mẫn đi theo phía sau khom người đỡ Vương Thục Anh dậy, bà ta cũng không chịu nhúc nhích, lại chỉ Lý Huyền: “Còn cái thứ bất hiếu như mày nữa, em trai với mẹ mày sắp không sống nổi nữa rồi, mày còn có mặt mũi ăn cơm à, lúc mày còn nhỏ tao nên bóp chết mày cho rồi…”

Mũi nhọn chuyển hướng cũng nhanh thật, tay của Thịnh Mẫn khựng lại, nhưng vẫn đỡ bà ta: “Dì ơi dì đứng dậy trước…”

Lời còn chưa dứt, đúng lúc này, Vương Thục Anh đột nhiên cầm lấy túi thức ăn trên bàn, quăng mạnh về phía Lý Huyền.

Lý Huyền đã đoán được ngay lúc bà ta vươn tay ra, anh nhích sang một bên để né, còn không quên kéo cả Thịnh Mẫn đi.

Thịnh Mẫn bất chợt va vào cái ôm ấm áp của anh, bên tai cậu có còn tiếng thở của Lý Huyền, tất cả những lời chửi rủa đều được chặn lại, để cậu có thể hít thở trong giây lát. Thế nhưng chỉ một giây sau, Thịnh Huy chợt hét to, Thịnh Mẫn quay đầu lại nhìn mới phát hiện sau khi bọn họ tránh được, túi thức ăn đó đã  văng tung tóe rơi hết lên người Thịnh Huy.

“Có sao không con? Sao con không né?” Vương Thục Anh cũng không quấy phá nữa, bà ta rút đại một đống khăn giấy đứng dậy lau cho Thịnh Huy: “Phỏng mất rồi, đau không con…”

“Bà phiền quá đi! Đồ điên khùng, ngày nào cũng ra ngoài làm chuyện mất mặt.” Nước canh chảy dọc xuống từ trên mặt Thịnh Huy, quần áo cũng bị dầu thấm vào chỗ vàng chỗ đỏ. Hắn ta giật nửa cái hộp đang treo trên cổ xuống, quăng lên đầu Vương Thục Anh rồi đẩy mạnh bà ta ra, kéo cửa chạy đi mất.

“Huy Huy, Thịnh Huy à!” Vương Thục Anh kêu hắn ta vài lần cũng không nhận được phản ứng gì, bà ta vội vàng đuổi theo.

Không ai ngờ được chuyện này sẽ kết thúc như vậy. Cuối cùng trong nhà cũng được yên tĩnh, chỉ còn nước canh đang rơi tí tách nơi góc bàn tạo ra âm thanh cực nhỏ.

“Bọn họ đi rồi.” Tay của Lý Huyền vẫn vòng qua eo cậu, dáng người của họ cũng xem xem nhau, hơi thở ấm áp phà ở sau tai, lát sau, Thịnh Mẫn khẽ nói.

Lý Huyền “ừm” rồi buông cậu ra.

Thịnh Mẫn đến trước cửa, bật nguồn chiếc điện thoại Lý Huyền đã tắt nguồn để sạc pin, trên đó có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, Vương Thục Anh, Trương Chí Hoa, thậm chí là bên sản xuất chương trình.

“Chuyện của đoạn phim đó, anh đã nhờ Trương Chí Hoa à? Chắc phiền phức lắm, tôi cũng không biết nữa.” Cậu nhớ đến những lời Vương Thục Anh đã nói, cậu nhẹ giọng: “Cảm ơn anh.”

“Cậu đang làm gì vậy?” Lý Huyền không trả lời.

Thịnh Mẫn mím môi, nhập số mật mã cuối cùng, cậu chỉ nói: “Lát nữa họ còn quay lại nữa.”

Hệt như để chứng minh cho lời nói của Thịnh Mẫn, vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.

Thịnh Mẫn nhíu chặt lông mày, theo bản năng nhìn về hướng của Lý Huyền, do dự một lát mới nghe máy.

“Alo.”

Lý Huyền đứng cách cậu một đoạn nhưng vẫn đủ để nghe được tiếng chửi rủa từ đầu dây bên kia. Thịnh Mẫn yên lặng lắng nghe, trong lúc đối phương ngừng lại để nghỉ, cậu thành thục hỏi một câu, còn muốn bao nhiêu nữa?

Người ở đầu dây bên kia nói ra một dãy số, Thịnh Mẫn đồng ý. Sau khi cúp máy, cậu lại mở ứng dụng ebanking ra để chuyển tiền. Thịnh Mẫn hoàn thành tất cả thao tác như được lập trình sẵn, sau đó cậu ngẩng đầu, mỉm cười với Lý Huyền: “Lần này thật sự sẽ không đến nữa đâu.”

Vương Thục Anh sẽ không quan tâm đến sự khác thường của đứa con trai lớn vào đêm nay, bà ta chỉ tức giận vì cậu không chịu nghe lời mà thôi, thế nhưng chỉ cần lấy được tiền giùm Thịnh Huy, cũng coi như đạt được mục đích, vạn sự đại cát, có thể bỏ mọi thứ ra sau đầu không cần bận tâm.

Lý Huyền nhìn cậu, anh nghĩ mình đã sai rồi, cho dù anh có bình tĩnh hơn hay hung hăng hơn, thật ra vẫn không có cách nào có thể giải quyết cục diện của tối hôm nay. Đây đúng là một đề toán nan giải, bởi vì Thịnh Mẫn không hề có ý định giải nó.

“Tôi định đặt lại đồ ăn, vẫn ăn tiệm cũ chứ?” Thịnh Mẫn lấy giẻ lau qua, khom người lau vết nước canh còn sót lại trên bàn trà.

“Cậu là con ruột à?” Lý Huyền nhìn cậu đầy suy tư, câu trả lời lại chẳng liên quan gì đến câu hỏi.

“Có khi tôi cũng rất tò mò muốn biết.” Thịnh Mẫn cười cho qua, cậu tập trung tiếp tục lau dọn vết dầu.

Ánh đèn rọi lên mặt bàn bằng gỗ bóng loáng, phản chiếu bóng hình của cậu. Vẻ mặt của cậu có vẻ rất đau buồn, nhưng Thịnh Mẫn biết, đó chỉ là trò mèo của bóng sáng mà thôi, cậu đã không còn oán giận gì từ lâu rồi.

Trước giờ vẫn vậy, Thịnh Huy mãi mãi được yêu chiều, cho dù trong nhà chỉ có một cục kẹo thì cũng là của hắn ta, còn cậu thì ngay cả vỏ kẹo cũng không có. Thịnh Huy làm gì sai, người bị đáng, bị mắng lại là cậu, bởi vì cậu không trông chừng em trai đàng hoàng.

Khi Thịnh Mẫn còn rất nhỏ cũng từng đau lòng vì chuyện này, từng khóc, cũng từng quấy, hỏi ba mẹ vì sao. Nhưng nào có nguyên nhân gì đâu, sau này cậu cũng nghĩ thông suốt rồi, có lẽ sẽ có một số đứa trẻ sẽ không được ba mẹ yêu thương.

Một vết bẩn không quá lớn, cậu phải lau một lúc mới lau sạch, ngẩng đầu lên, lại là vẻ mặt bình thản  điềm đạm như thường: “Hay là đổi tiệm khác nhé? Tôi có hơi thèm xôi xoài.”

Lý Huyền nhìn cậu, muốn tìm kiếm dấu hiệu giả vờ trên gương mặt cậu. Thế nhưng không có gì, không có gì cả. Thịnh Mẫn càng bình tĩnh, anh càng cảm thấy khó chịu.

“Tôi không đói.” Lý Huyền nói: “Cậu thực sự nuốt trôi được hay sao?”

“Có vậy đã không nuốt nổi, thì tôi đã chết từ lâu rồi.” Nhận ra giọng điệu của anh không được thân thiện, Thịnh Mẫn giả vờ nói đùa, ý cười lại dần dần tan biến trong ánh nhìn đánh giá của Lý Huyền.

“Tại sao?” Lý Huyền nói.

Câu hỏi này không đầu không đuôi, nhưng Thịnh Mẫn nghe hiểu, cậu không trả lời.

“Cậu hỏi tôi chuyện đoạn phim có phiền phức hay không, không phiền, không hề phiền chút nào.” Lý Huyền bước đến trước mặt cậu, trầm giọng nói: “Giải quyết bất kỳ vấn đề gì cũng không phiền phức, nếu cứ kéo dài không xử lý mới trở thành phiền phúc… Thịnh Mẫn, cậu có thể đừng khiến người khác tùy tiện điều khiển cậu nữa được không?”

Thịnh Mẫn vẫn im lặng không lên tiếng.

“Nói đi.” Lý Huyền không cho cậu cơ hội né tránh.

“Anh cảm thấy tôi nên làm thế nào đây?” Yên lặng một lúc lâu sau, Thịnh Mẫn cuối cùng cũng lên tiếng: “Có thể giải quyết, đương nhiên là được chứ, nhưng tôi không muốn, tôi rất sợ… năng lực ứng biến của tôi rất tệ, không thích có sự bất ngờ, tôi chỉ muốn để mọi chuyện có thể giữ nguyên ở cùng một mức độ. Bà ấy muốn tiền, tôi cho bà ấy tiền sẽ được yên thân, vậy thì tôi đưa cho bà ấy là được, đúng lúc tôi cũng có khả năng này.”

Thật ra còn rất nhiều lời có thể nói, ví dụ như từ nhỏ đến lớn, bất kể là sự thay đổi nào xảy ra trong cuộc đời cậu, dường như đều đi kèm với chuyện không hay nào đó.

Khi còn bé, lần đầu tiên đi đóng phim xa nhà, hai tháng sau về đến nơi, ba cậu đã bị bệnh nặng… Năm mười lăm tuổi, lần đầu tiên đóng vai nam chính, là một bộ web drama, kết quả là người đầu tư sản xuất phim giữa đường bỏ của chạy lấy người, đoàn phim phải giải tán, khi đó cậu còn chưa có nhân viên trợ lý nên đã đưa tiền cho một diễn viên quần chúng có gia cảnh khó khăn trong đoàn phim. Cậu tự mua tấm vé đứng, đứng hết hai ngày trời mới về đến nhà… Ngay cả lúc công ty đột ngột kéo cậu đi tham gia chương trình tìm kiếm tài năng, giữa đường cũng suýt chút nữa mất nửa cái mạng… Cậu biết những chuyện này không liên quan đến nhau, chỉ là do tự hù mình mà thôi. Nhưng nói cậu yếu đuối cũng được, mê tín cũng thôi, cậu thà không thay đổi, dốc hết sức mình, duy trì tình trạng lung lay sắp đổ của hiện tại.

Nhưng cậu không nói gì với Lý Huyền, khó mà mở lời, nên cậu chỉ nói: “Huống hồ con người ta cũng đâu thể chọn ba mẹ, bà ấy sinh tôi ra, nuôi nấng tôi…”

“Năm tuổi cậu đã đi đóng phim, rốt cuộc là ai nuôi ai hả?” Lý Huyền không thể nhịn thêm nữa, anh hỏi cậu.

Thịnh Mẫn chớp mắt, hầu kết khẽ nhúc nhích: “Tôi biết anh không thích họ. Tôi đảm bảo, chuyện thế này chỉ xảy ra một lần, tôi sẽ không để họ xuất hiện trước mặt anh thêm lần nào nữa.”

“Cách đảm bảo của cậu là cầm nhiều tiền hơn nữa để lấp cái hố không đáy này hay sao? Cục đá rơi xuống nước còn có tiếng nước, cậu có thể có được gì đây?”

“Tôi không cần phải có được gì cả.” Thịnh Mẫn vẫn luôn bình tĩnh từ đầu đến cuối: “Tiền của tôi cũng xài không hết, tôi tình cờ được nổi tiếng. Số tiền tôi kiếm được vượt xa mức mà năng lực của tôi tôi xứng đáng có được, bọn họ muốn thì cứ lấy đi… Lý Huyền, do bọn họ quá sợ hãi mà thôi, tôi từng kể với anh rồi mà, điều kiện kinh tế của gia đình tôi khi xưa rất tệ, bọn họ đã chịu đựng đủ nổi khổ không có tiền nên mới muốn tiền từ tôi…”

“Những lời này chính bản thân cậu có tin thật không? Thịnh Mẫn, có phải ngày nào cậu cũng tự thôi miên bản thân như vậy vài lần hay không?” Lý Huyền đanh mặt lại, anh nghiến răng: “Cậu còn định nhịn như thế cả đời à?”

Đèn trong phòng khách đã quá cũ, độ sáng không còn được như xưa. Lý Huyền đứng gần quá, Thịnh Mẫn lùi về phía sau một đoạn, cả cơ thể của cậu rụt vào trong bóng tối, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn rõ ràng: “Tôi không cho rằng cuộc đời của tôi sẽ quá dài. Vậy nên chỉ cần nhịn một chút, cũng chẳng sao.”

Vẻ mặt của Lý Huyền rất phức tạp, lát sau, cuối cùng anh cũng ngồi lên bàn trà, ngoài mặt thì cười nhưng lại không hề thật lòng cười: “Cho nên cách cậu giải quyết vấn đề là tìm đến con đường chết? Cũng đúng, tự sát mà, cắt cổ tay hay nhảy lầu, cậu đều giỏi cả.”

“Thế nhưng tôi cũng coi như đã mở rộng thêm hiểu biết của mình.” Lý Huyền dưới ánh đèn, biểu cảm của anh cũng trở nên nhạt nhòa: “Mấy kẻ nghiện bị ngược đãi cũng không thích tìm đau khổ bằng cậu.” Rõ ràng đang nói những lời khó nghe với người khác, nhưng anh lại không hề thấy vui, chỉ có giọng nói bộc lộ sự châm chọc cùng cực.

Đã lâu Thịnh Mẫn chưa được thấy anh ác mồm như thế này, dường như đã quay lại ngày đầu tiên họ gặp nhau. Bỗng dưng nghĩ đến, nếu có thể quay về cũng không tệ, vậy thì cậu và Lý Huyền sẽ không hành xử với nhau như vậy. Mối quan hệ của họ sẽ lạnh nhạt xa cách hơn, có lẽ Lý Huyền có thể thảnh thơi hơn, không cần quan tâm đến những chuyện không đâu của mình.

Thịnh Mẫn cúi xuống nhìn đốt ngón tay trắng bệch do đè mặt mặt bàn của anh, trong lòng khẽ thở dài. Không phải là vì lời Lý Huyền nói, nhưng cũng là vì lời Lý Huyền đã nói.

Dường như không đúng lúc, nhưng cậu chợt nhớ đến câu chuyện Ngu Công dời núi. Nếu không có núi ở trước cửa nhà của Ngu Công thì sẽ tốt hơn.

“Lý Huyền.” Có vẻ như cậu vừa đưa qua quyết tâm gì đó lớn lao, do dự lúc lâu sau Thịnh Mẫn gọi tên anh: “Tôi đã nói với anh từ đầu rồi, đừng nổi giận vì tôi. Bây giờ tôi nói thêm một câu nữa, cũng đừng giận tôi. Không đáng đâu.” Tốc độ nói hiếm khi nhanh như vậy, dường như chỉ cần chậm một giây thôi cậu sẽ không thể nói hết lời được.

Ngay sau khi thấm nhuần ý nghĩa trong lời của Thịnh Mẫn, dù Lý Huyền đã siết chặt nắm tay, nhưng bàn tay anh vẫn còn đang run. Anh nhìn vẻ mặt giả vờ bình tĩnh của Thịnh Mẫn, hồi lâu sau, anh cong môi cười.

“Phải, đúng thôi.” Anh gật đầu, chậm rãi nói: “Từ đầu tôi cũng đã nói, cậu là một bức tượng bồ tát bằng bùn, cậu tự có lý do của mình. Tôi không xứng đọc cùng một quyển kinh với cậu.”

Có lẽ anh đang tức phát rồ, anh vừa nói, vẻ mặt cũng dần trắng bệch. Thịnh Mẫn không ngờ anh lại có phản ứng kịch liệt như vậy, thế nhưng lời đã nói, bát nước đổ đi khó hốt lại được. Lý Huyền cũng không cho cậu thêm cơ hội giải thích nào, anh đứng dậy đi về phía cửa.

Lúc đi đến trước cửa, anh dừng lại, rồi quay người về phòng làm việc lấy máy tính.

“Lý Huyền!” Thịnh Mẫn thấy anh đeo ba lô lên một bên vai toang rời đi, cuối cùng cũng không kìm được gọi tên anh.

Lý Huyền không dừng lại, cũng không quay đầu, anh đạp mạnh cửa ra, hiên ngang bước đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play