Trước khi “Đảo Hư Vô” được phát hành không thực hiện bất cứ hoạt động tuyên truyền nào, nhưng trong ngày phát hành, trò chơi này được quảng cáo khắp các diễn đàn, trang mạng xã hội.
Cách thức tuyên truyền hết sức kỳ lạ, gần như toàn những đề tài bám vào “One Corner”, thay thế, tốt hơn, hay thậm chí là các từ khóa đê tiện như sao chép, đạo nhái, bọn họ cũng không thèm tránh né gì. Rõ ràng bọn họ đang nhắm vào “One Corner”, còn sợ không người chơi nào nhìn ra.
Đúng như lời Lý Huyền đã nói, quả nhiên “Đảo Hư Vô” không thiết lập bất cứ hình thức thu phí nào, hơn nữa còn giảm thời gian và độ khó trong việc thăng cấp, những đạo cụ, trang bị muốn có trong “One Corner” phải tốn tiền thì qua “Đảo Hư Vô” đều dễ dàng đạt được, chỉ cần đăng nhập là được tặng với xác suất cực cao.
Mấy tiếng trước khi phát hành, ngoại trừ thủy quân, thật ra cũng có rất nhiều người mắng chửi, phía sau hậu đài “One Corner” cũng có một lượng lớn người chơi trung thực nhắn tin đến, kêu bọn họ nhanh chóng đến xem thử.
“Trò chơi này là do bên các anh làm ra à? Có phải là một phiên bản của “One Corner” không, cảm giác rất quen thuộc, đây là xâm phạm bản quyền rồi.”
Nhưng dần dần mọi chuyện lại chuyển theo chiều hướng ngược lại, dưới tác dụng của việc tuyên truyền rầm rộ, có người chơi đi chơi thử “Đảo Hư Vô”: “Không nói chứ, cũng khá tốt, thăng cấp nhanh lại không cần tốn tiền, bản đồ không cần trả phí mở khóa, cảm giác kém chút, phong cách hơi xấu cũng không phải vấn đề lớn lắm.”
“Đây là đạo nhái!” Phía dưới có người bình luận chỉ trích.
“Cũng không phải do tôi làm, đi báo cho “One Corner” đi.” Chủ bình luận đúng lý hợp tình nói: “Sao nào, tôi nghèo thích miễn phí đó, tiết kiệm chút tiền không được sao?”
Thậm chí không ngừng có người quen cùng ngành đều tới hỏi: “Mọi chuyện là như thế nào? Đây là phương thức cạnh tranh mới à? Cũng chưa từng nghe tên công ty này.”
Tề Bạc Nguyên gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, cậu ta nhìn vào quảng cáo của “Đảo Hư Vô”, nghi ngờ bản thân vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Chuyện là như thế nào, cậu ta cũng muốn biết đây. Cậu ta nghĩ mãi cũng không hiểu được rốt cuộc đây là hận thù chuyện gì, cha nuôi của Lý Huyền nhìn qua là một doanh nhân thành đạt lại có thể làm đến mức này.
Nhưng cậu ta chỉ có thể nuốt những câu hỏi này vào bụng mà thôi, bởi vì không có ai có thể trả lời những câu hỏi này, thậm chí đầu sỏ gây ra chuyện này giờ phút này cũng không có ở công ty.
Đêm trước Lý Huyền đã về nhà.
Thứ sáu Thịnh Mẫn phải đi casting cho vai chính trong “Chẳng phải núi”, Lý Huyền sắp xếp thời gian đi đón cậu.
“Chờ lâu rồi đúng không?”
Để kịp tiến độ nhanh chóng cập nhật của “One Corner”, sau khi ra mắt đã xuất hiện BUG, Sở Thiên Hằng hết sức bận rộn, Lý Huyền xử lý xong mới vội vã đến, đã trễ hẹn 30 phút.
“Không có.” Thịnh Mẫn không biết chuyện đang xảy ra, chỉ cảm thấy mấy ngày nay hình như lúc nào Lý Huyền cũng vội vàng: “Không phải em đã nói nếu anh có việc bận không cần đến đây sao. Em cũng không phải là con nít, em có thể tự về được.”
“Em cũng nói muốn anh đón em.”
Thịnh Mẫn mỉm cười, cầm lấy bó hoa, cúi đầu ngửi, xe đi một đoạn rồi mới nói: “Sao anh không hỏi em thử vai thế nào?”
“Thế nào?” Tâm tư đang đặt trên công việc của Lý Huyền quay về, phối hợp đặt câu hỏi.
“Không biết nữa.” Thịnh Mẫn khẽ búng giọt sương trên cánh hoa: “Hôm nay là phó đạo diễn đến, chắc trước kia đã xem em diễn rồi.”
Thực tế, cô ấy là fan của cậu, một cô gái trẻ có năng lực. Buổi thử vai của Thịnh Mẫn diễn ra rất chuyên nghiệp, sau khi kết thúc, cô ấy đã lập tức tiến lên xin chữ ký của cậu. Vẻ mặt và giọng điệu của cô ấy không giấu được sự hưng phấn, thử vai xong cô ấy nói nó rất tuyệt, còn nói ban đầu nhìn thấy sơ yếu lý lịch của cậu cô ấy không dám tin, cuối cùng còn không quên thề với cậu rằng trước khi có kết quả chắc chắn cô ấy sẽ không để lộ chuyện Thịnh Mẫn đi thử vai.
“Khi nào thì vòng tiếp theo diễn ra?” Lý Huyền hỏi cậu.
“Cũng chưa biết, chờ thông báo thôi.”
Vẻ mặt Thịnh Mẫn vẫn rất thoải mái, cậu nhớ lại thời điểm cậu rời đi, nữ phó đạo diễn tiếc nuối nói với cậu: “Tôi cảm thấy cậu rất đặc biệt, thật đó. Nhưng Duẫn đạo diễn tuyển người có hơi kỳ quái hẳn là cậu cũng biết… Chẳng qua tôi nhất định sẽ cho ông ấy xem video thử vai của cậu… Nhớ theo dõi thông báo, vòng sau nhất định ông ấy sẽ đến.”
Thịnh Mẫn chân thành cảm ơn cô ấy, nhưng cũng không lo lắng lắm.
“Hôm nay em rất vui.” Cậu nhìn cảnh đêm rực rỡ ngoài cửa sổ xe: “Lúc chuẩn bị cho vòng này em cũng rất vui, có thể vào vòng sau hay không thật ra cũng không quan trọng lắm.”
Lý Huyền dừng đèn đỏ, đưa tay nhẹ nhàng xoa gò má của cậu: “Thật không?”
“Đương nhiên em hy vọng có thể trúng tuyển.” Thịnh Mẫn không chút giấu diếm: “Không đậu cũng không phải do em không tốt… Lý Huyền.” Cậu gọi tên anh, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Cám ơn anh đã đăng ký hộ em… Em sẽ cẩn thận suy nghĩ lại kế tiếp em muốn làm cái gì.”
Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt Thịnh Mẫn khiến nó xinh đẹp đến mức không chân thật, bởi vì chuyện của công ty, suốt mấy hôm nay Lý Huyền đều cảm thấy rất mệt mỏi, cũng biết mọi rắc rối thật ra chỉ mới bắt đầu, nhưng khi nhìn thấy sườn mặt an tĩnh của Thịnh Mẫn, anh cảm thấy bình yên những giây phút bình yên hiếm hoi: “Ừ.”
Về nhà chờ Thịnh Mẫn đi ngủ, lại rời giường viết chương trình đến hơn nửa đêm, chờ đến hừng đông anh mới trở lại phòng ngủ ôm Thịnh Mẫn ngủ trong chốc lát, thời điểm nhận được điện thoại của Tề Bạc Nguyên, anh đang chuẩn bị ra cửa đến công ty.
Sáng sớm Lý Huyền đã nhìn thấy tin tức “Đảo Hư Vô” phát hành, cũng biết Tề Bạc Nguyên gọi điện thoại để nói gì. Lẳng lặng cúp máy, ngồi ở cạnh cửa thay giày, lại thong thả tán gẫu vài câu với Thịnh Mẫn, mới nói: “Mấy ngày nay công ty sẽ hơi bận, buổi tối em cứ ngủ trước đi, không cần chờ anh.”
“Em có thấy anh được rãnh rỗi lúc nào đâu.” Thịnh Mẫn đưa một hộp sữa cho anh, hơi lo lắng hỏi thăm dò anh: “Đã xảy ra chuyện gì à?… Triệu Tích Triết?”
“Không có, sắp cuối năm nên có nhiều việc hơn.” Lý Huyền lắc đầu, hôn nhẹ cậu một cái: “Nếu bộ phim có tiến triển gì nhớ nói với anh, đừng lo lắng, anh đi đây, buổi tối gặp lại.”
Đại sảnh công ty yên ắng hơn so với ngày xưa, không còn tiếng bàn luận rôm rả, chỉ còn âm thanh khe khẽ nói nhỏ, Lý Huyền đẩy cửa đi vào, có người thấy anh, kêu một tiếng “anh Huyền”. Nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía anh.
“Tề Bạc Nguyên đâu?” Dưới ánh nhìn của mọi người, Lý Huyền vẫn rất bình tĩnh.
“Ở đây.” Tề Bạc Nguyên ló đầu ra, lại liếc một vòng đại sảnh: “Ồn ào cái gì, bớt nói chuyện đi, đừng tùy tiện đăng gì lên Weibo, Wechat.”
Nhất thời bầu không khí có chút xấu hổ.
“Làm việc đi.” Lý Huyền xua tay, cầm theo áo khoác, đi vào văn phòng đóng cửa lại.
“Số liệu hậu đài thế nào?” Lý Huyền ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Doanh thu vẫn trong phạm vi bình thường, số người online đã xuất hiện sự thay đổi lớn.”
Nguyên nhân cũng rất dễ đoán, người chơi nạp tiền chi phí chìm khá cao, ngưỡng bị rút cạn tự nhiên cũng cao hơn, mà những người chơi khác, có thể thể nghiệm nhiều đạo cụ và cảnh tượng miễn phí, từ bỏ cũng là chuyện dễ dàng.
“Hiện tại “Đảo Hư Vô” đã mở ba thành?” Lý Huyền mở di động nhìn một cái, giọng điệu lãnh đạm: “… Đúng là đồ dỏm, số liệu kết cấu rõ ràng có vấn đề, cấp phát bộ nhớ trong cơ bản cũng không đúng… Tay sai Viễn Hâm này thật sự không làm tốt công việc của mình, video close beta thật đúng là treo đầu dê bán thịt chó mà.”
“Trước mắt cậu đừng tìm kiếm nữa.” Mọi chuyện phát triển đến tình cảnh này, Tề Bạc Nguyên không còn sức lực và tinh thần để tranh cãi với anh, bất đắc dĩ nói: “Cái đồ dỏm này có rất nhiều vấn đề, phần lớn công năng bọn họ đều làm, hơn nữa nội dung hiện tại của bọn họ về cơ bản đã sao chép gần 60% tiến độ cập nhật của “One Corner”. Rất nhiều người chơi cảm thấy đã đủ để chơi, không để ý nhiều đối với việc thể nghiệm mấy…” Cậu ta vừa nói vừa đưa bình luận cho Lý Huyền xem: “Tôi vừa gọi điện thoại để nhờ một người bạn tiến hành đánh giá và xác định, sợ rằng hiệu quả chống việc ăn cắp này cũng không có nhiều tác dụng… Cho nên, chúng ta có nên chiết khấu, ổn định số người chơi, nếu không chuyện doanh thu sụt giảm là chuyện sớm muộn thôi.”
“Không cần, không ổn định được lượng người chơi đâu.”
“Vậy…”
“Có bao nhiêu người chơi có Cây Thường Xuân?” Lý Huyền buông con chuột ra, dựa người vào ghế hỏi: “Cho tôi số liệu mới nhất.”
Cây Thường Xuân là đạo cụ mới từ bản cập nhật vừa rồi, có thể trợ giúp người chơi nâng cao giá trị sinh tồn của thực vật trong nhà, cũng là một trong những đạo cụ quý nhất trong “One Corner”.
Tề Bạc Nguyên báo số liệu cho anh.
Không chênh lệch nhiều với suy nghĩ của anh lắm, Lý Huyền rũ mi mắt. Số lần click chuột giảm, doanh thu quảng cáo cũng lập tức giảm xuống, nhưng “One Corner” cũng không thiết lập nhiều quảng cáo, đa phần vẫn dựa vào việc nạp tiền từ người chơi, duy trì số lượng người chơi nạp tiền cao mới là nguồn thu chính…
“Tôi sẽ nói với học trưởng, việc thám hiểm theo nhóm tháng này sẽ chuyển sang tuần này, một số đạo cụ sẽ được dùng để thăng cấp…” Anh vừa nói, vừa để máy tính qua một bên, mím môi, bấm vài lần nhảy ra một dãy số: “Hẳn là có thể giữ lại nhiêu này.”
“Cậu xác định?”
“Không sai biệt lắm.”
“Nhưng trung bình mỗi ngày chúng ta chi ra…”
Giọng nói Tề Bạc Nguyên rầu rầu, đầu ngón tay Lý Huyền giật giật, màn hình nhảy thành số âm: “Giá trị không giống nhau, tôi biết… Chuyện đầu tư thế nào.”
“Không thuận lợi lắm…” Tề Bạc Nguyên mệt mỏi xoa mặt: “Ngày đó cậu nói xong tôi lập tức đi liên hệ, lúc đó họ vẫn rất nhiệt tình, chỉ là thời gian quá ngắn còn chưa có bàn xong. Trước khi cậu đến, tôi có gọi điện thoại cho họ, nhưng nhắc tới chuyện đầu tư, họ không tỏ rõ thái độ… Mấy nhà tư bản này, mới có chút gió thổi cỏ lay đã thay đổi.”
“Tiền trong tài khoản có thể chống đỡ được bao lâu? Dựa theo tình hình hiện nay.”
Vẻ mặt Tề Bạc Nguyên phức tạp: “Khoảng một tháng, “Ngược quỹ đạo” cũng cần dùng tiền, tài chính không được thoải mái lắm.”
“Được.” Lý Huyền tạm dừng một lát: “Chuyện đầu tư, cậu cố gắng thúc đẩy nhanh hơn, nới rộng phạm vi ra. Không cần trò chuyện nữa, cứ hỏi thẳng ý đồ của họ, bàn bạc trước đi, nếu thật sự không được nữa, tôi nghĩ biện pháp khác, không phải vấn đề của cậu.”
“Tôi sẽ không lập kế hoạch tài chính tháng này cho “Ngược quỹ đạo”.”
“Ừ.”
Hai người họ lại im lặng, một lúc lâu sau, Tề Bạc Nguyên cười khổ: “Đối với phân tích của cậu, hiện tại bị “Đảo Hư Vô” sao chép, chúng ta phải duy trì nguồn thu của “One Corner”, chỉ có thể nhanh chóng cập nhật… Hiện tại thời gian lại gấp như vậy, dù sao tạo hình mỹ thuật mới là sở trường của học trưởng, không chắc có thể hoàn thành, nói chung cậu phải tự mình ra tay đi, trước cứ ngừng “Ngược quỹ đạo” lại, cố gắng chống đỡ qua đoạn thời này rồi nói sau.”
“Tôi sẽ sắp xếp, cậu cứ phụ trách phần của cậu đi.”
Ý là sẽ không ngừng “Ngược quỹ đạo” lại.
Một mặt, Tề Bạc Nguyên rất ghét việc hành xử kiêu ngạo thế này của anh, mặt khác, trong tình huống này, Lý Huyền vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh, thật ra cũng được xem như là một liều thuốc trợ tim cho cậu ta. Cậu ta nhớ lại những ngày bọn họ cùng nhau nhận xây dựng các App và trang mạng, một mình Lý Huyền có thể cùng lúc tiếp nhận ba, bốn hạng mục, rất nhiều thời điểm cậu ta cảm thấy Lý Huyền thật sự cần tiền không cần mạng, lần này chỉ sợ cho dù xảy ra chuyện gì, Lý Huyền cũng có thể vượt qua được giống như quá khứ.
Lần này cũng giống như vậy sao?
Tề Bạc Nguyên không tưởng tượng được.
“Đừng lo lắng.” Khi nói chuyện, Lý Huyền đã bắt đầu viết chương trình, cũng không ngẩng đầu lên: “Cậu mà lo lắng, người bên dưới cũng hoảng hốt theo.”
“Vậy đi.” Tề Bạc Nguyên hít một hơi thật sâu, nhìn những ngón tay đang nhảy múa của Lý Huyền, lắc đầu: “Hoàng đế không vội mà mình đã sốt ruột muốn chết rồi?”Trước khi “Đảo Hư Vô” được phát hành không thực hiện bất cứ hoạt động tuyên truyền nào, nhưng trong ngày phát hành, trò chơi này được quảng cáo khắp các diễn đàn, trang mạng xã hội.
Cách thức tuyên truyền hết sức kỳ lạ, gần như toàn những đề tài bám vào “One Corner”, thay thế, tốt hơn, hay thậm chí là các từ khóa đê tiện như sao chép, đạo nhái, bọn họ cũng không thèm tránh né gì. Rõ ràng bọn họ đang nhắm vào “One Corner”, còn sợ không người chơi nào nhìn ra.
Đúng như lời Lý Huyền đã nói, quả nhiên “Đảo Hư Vô” không thiết lập bất cứ hình thức thu phí nào, hơn nữa còn giảm thời gian và độ khó trong việc thăng cấp, những đạo cụ, trang bị muốn có trong “One Corner” phải tốn tiền thì qua “Đảo Hư Vô” đều dễ dàng đạt được, chỉ cần đăng nhập là được tặng với xác suất cực cao.
Mấy tiếng trước khi phát hành, ngoại trừ thủy quân, thật ra cũng có rất nhiều người mắng chửi, phía sau hậu đài “One Corner” cũng có một lượng lớn người chơi trung thực nhắn tin đến, kêu bọn họ nhanh chóng đến xem thử.
“Trò chơi này là do bên các anh làm ra à? Có phải là một phiên bản của “One Corner” không, cảm giác rất quen thuộc, đây là xâm phạm bản quyền rồi.”
Nhưng dần dần mọi chuyện lại chuyển theo chiều hướng ngược lại, dưới tác dụng của việc tuyên truyền rầm rộ, có người chơi đi chơi thử “Đảo Hư Vô”: “Không nói chứ, cũng khá tốt, thăng cấp nhanh lại không cần tốn tiền, bản đồ không cần trả phí mở khóa, cảm giác kém chút, phong cách hơi xấu cũng không phải vấn đề lớn lắm.”
“Đây là đạo nhái!” Phía dưới có người bình luận chỉ trích.
“Cũng không phải do tôi làm, đi báo cho “One Corner” đi.” Chủ bình luận đúng lý hợp tình nói: “Sao nào, tôi nghèo thích miễn phí đó, tiết kiệm chút tiền không được sao?”
Thậm chí không ngừng có người quen cùng ngành đều tới hỏi: “Mọi chuyện là như thế nào? Đây là phương thức cạnh tranh mới à? Cũng chưa từng nghe tên công ty này.”
Tề Bạc Nguyên gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, cậu ta nhìn vào quảng cáo của “Đảo Hư Vô”, nghi ngờ bản thân vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Chuyện là như thế nào, cậu ta cũng muốn biết đây. Cậu ta nghĩ mãi cũng không hiểu được rốt cuộc đây là hận thù chuyện gì, cha nuôi của Lý Huyền nhìn qua là một doanh nhân thành đạt lại có thể làm đến mức này.
Nhưng cậu ta chỉ có thể nuốt những câu hỏi này vào bụng mà thôi, bởi vì không có ai có thể trả lời những câu hỏi này, thậm chí đầu sỏ gây ra chuyện này giờ phút này cũng không có ở công ty.
Đêm trước Lý Huyền đã về nhà.
Thứ sáu Thịnh Mẫn phải đi casting cho vai chính trong “Chẳng phải núi”, Lý Huyền sắp xếp thời gian đi đón cậu.
“Chờ lâu rồi đúng không?”
Để kịp tiến độ nhanh chóng cập nhật của “One Corner”, sau khi ra mắt đã xuất hiện BUG, Sở Thiên Hằng hết sức bận rộn, Lý Huyền xử lý xong mới vội vã đến, đã trễ hẹn 30 phút.
“Không có.” Thịnh Mẫn không biết chuyện đang xảy ra, chỉ cảm thấy mấy ngày nay hình như lúc nào Lý Huyền cũng vội vàng: “Không phải em đã nói nếu anh có việc bận không cần đến đây sao. Em cũng không phải là con nít, em có thể tự về được.”
“Em cũng nói muốn anh đón em.”
Thịnh Mẫn mỉm cười, cầm lấy bó hoa, cúi đầu ngửi, xe đi một đoạn rồi mới nói: “Sao anh không hỏi em thử vai thế nào?”
“Thế nào?” Tâm tư đang đặt trên công việc của Lý Huyền quay về, phối hợp đặt câu hỏi.
“Không biết nữa.” Thịnh Mẫn khẽ búng giọt sương trên cánh hoa: “Hôm nay là phó đạo diễn đến, chắc trước kia đã xem em diễn rồi.”
Thực tế, cô ấy là fan của cậu, một cô gái trẻ có năng lực. Buổi thử vai của Thịnh Mẫn diễn ra rất chuyên nghiệp, sau khi kết thúc, cô ấy đã lập tức tiến lên xin chữ ký của cậu. Vẻ mặt và giọng điệu của cô ấy không giấu được sự hưng phấn, thử vai xong cô ấy nói nó rất tuyệt, còn nói ban đầu nhìn thấy sơ yếu lý lịch của cậu cô ấy không dám tin, cuối cùng còn không quên thề với cậu rằng trước khi có kết quả chắc chắn cô ấy sẽ không để lộ chuyện Thịnh Mẫn đi thử vai.
“Khi nào thì vòng tiếp theo diễn ra?” Lý Huyền hỏi cậu.
“Cũng chưa biết, chờ thông báo thôi.”
Vẻ mặt Thịnh Mẫn vẫn rất thoải mái, cậu nhớ lại thời điểm cậu rời đi, nữ phó đạo diễn tiếc nuối nói với cậu: “Tôi cảm thấy cậu rất đặc biệt, thật đó. Nhưng Duẫn đạo diễn tuyển người có hơi kỳ quái hẳn là cậu cũng biết… Chẳng qua tôi nhất định sẽ cho ông ấy xem video thử vai của cậu… Nhớ theo dõi thông báo, vòng sau nhất định ông ấy sẽ đến.”
Thịnh Mẫn chân thành cảm ơn cô ấy, nhưng cũng không lo lắng lắm.
“Hôm nay em rất vui.” Cậu nhìn cảnh đêm rực rỡ ngoài cửa sổ xe: “Lúc chuẩn bị cho vòng này em cũng rất vui, có thể vào vòng sau hay không thật ra cũng không quan trọng lắm.”
Lý Huyền dừng đèn đỏ, đưa tay nhẹ nhàng xoa gò má của cậu: “Thật không?”
“Đương nhiên em hy vọng có thể trúng tuyển.” Thịnh Mẫn không chút giấu diếm: “Không đậu cũng không phải do em không tốt… Lý Huyền.” Cậu gọi tên anh, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Cám ơn anh đã đăng ký hộ em… Em sẽ cẩn thận suy nghĩ lại kế tiếp em muốn làm cái gì.”
Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt Thịnh Mẫn khiến nó xinh đẹp đến mức không chân thật, bởi vì chuyện của công ty, suốt mấy hôm nay Lý Huyền đều cảm thấy rất mệt mỏi, cũng biết mọi rắc rối thật ra chỉ mới bắt đầu, nhưng khi nhìn thấy sườn mặt an tĩnh của Thịnh Mẫn, anh cảm thấy bình yên những giây phút bình yên hiếm hoi: “Ừ.”
Về nhà chờ Thịnh Mẫn đi ngủ, lại rời giường viết chương trình đến hơn nửa đêm, chờ đến hừng đông anh mới trở lại phòng ngủ ôm Thịnh Mẫn ngủ trong chốc lát, thời điểm nhận được điện thoại của Tề Bạc Nguyên, anh đang chuẩn bị ra cửa đến công ty.
Sáng sớm Lý Huyền đã nhìn thấy tin tức “Đảo Hư Vô” phát hành, cũng biết Tề Bạc Nguyên gọi điện thoại để nói gì. Lẳng lặng cúp máy, ngồi ở cạnh cửa thay giày, lại thong thả tán gẫu vài câu với Thịnh Mẫn, mới nói: “Mấy ngày nay công ty sẽ hơi bận, buổi tối em cứ ngủ trước đi, không cần chờ anh.”
“Em có thấy anh được rãnh rỗi lúc nào đâu.” Thịnh Mẫn đưa một hộp sữa cho anh, hơi lo lắng hỏi thăm dò anh: “Đã xảy ra chuyện gì à?… Triệu Tích Triết?”
“Không có, sắp cuối năm nên có nhiều việc hơn.” Lý Huyền lắc đầu, hôn nhẹ cậu một cái: “Nếu bộ phim có tiến triển gì nhớ nói với anh, đừng lo lắng, anh đi đây, buổi tối gặp lại.”
Đại sảnh công ty yên ắng hơn so với ngày xưa, không còn tiếng bàn luận rôm rả, chỉ còn âm thanh khe khẽ nói nhỏ, Lý Huyền đẩy cửa đi vào, có người thấy anh, kêu một tiếng “anh Huyền”. Nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía anh.
“Tề Bạc Nguyên đâu?” Dưới ánh nhìn của mọi người, Lý Huyền vẫn rất bình tĩnh.
“Ở đây.” Tề Bạc Nguyên ló đầu ra, lại liếc một vòng đại sảnh: “Ồn ào cái gì, bớt nói chuyện đi, đừng tùy tiện đăng gì lên Weibo, Wechat.”
Nhất thời bầu không khí có chút xấu hổ.
“Làm việc đi.” Lý Huyền xua tay, cầm theo áo khoác, đi vào văn phòng đóng cửa lại.
“Số liệu hậu đài thế nào?” Lý Huyền ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Doanh thu vẫn trong phạm vi bình thường, số người online đã xuất hiện sự thay đổi lớn.”
Nguyên nhân cũng rất dễ đoán, người chơi nạp tiền chi phí chìm khá cao, ngưỡng bị rút cạn tự nhiên cũng cao hơn, mà những người chơi khác, có thể thể nghiệm nhiều đạo cụ và cảnh tượng miễn phí, từ bỏ cũng là chuyện dễ dàng.
“Hiện tại “Đảo Hư Vô” đã mở ba thành?” Lý Huyền mở di động nhìn một cái, giọng điệu lãnh đạm: “… Đúng là đồ dỏm, số liệu kết cấu rõ ràng có vấn đề, cấp phát bộ nhớ trong cơ bản cũng không đúng… Tay sai Viễn Hâm này thật sự không làm tốt công việc của mình, video close beta thật đúng là treo đầu dê bán thịt chó mà.”
“Trước mắt cậu đừng tìm kiếm nữa.” Mọi chuyện phát triển đến tình cảnh này, Tề Bạc Nguyên không còn sức lực và tinh thần để tranh cãi với anh, bất đắc dĩ nói: “Cái đồ dỏm này có rất nhiều vấn đề, phần lớn công năng bọn họ đều làm, hơn nữa nội dung hiện tại của bọn họ về cơ bản đã sao chép gần 60% tiến độ cập nhật của “One Corner”. Rất nhiều người chơi cảm thấy đã đủ để chơi, không để ý nhiều đối với việc thể nghiệm mấy…” Cậu ta vừa nói vừa đưa bình luận cho Lý Huyền xem: “Tôi vừa gọi điện thoại để nhờ một người bạn tiến hành đánh giá và xác định, sợ rằng hiệu quả chống việc ăn cắp này cũng không có nhiều tác dụng… Cho nên, chúng ta có nên chiết khấu, ổn định số người chơi, nếu không chuyện doanh thu sụt giảm là chuyện sớm muộn thôi.”
“Không cần, không ổn định được lượng người chơi đâu.”
“Vậy…”
“Có bao nhiêu người chơi có Cây Thường Xuân?” Lý Huyền buông con chuột ra, dựa người vào ghế hỏi: “Cho tôi số liệu mới nhất.”
Cây Thường Xuân là đạo cụ mới từ bản cập nhật vừa rồi, có thể trợ giúp người chơi nâng cao giá trị sinh tồn của thực vật trong nhà, cũng là một trong những đạo cụ quý nhất trong “One Corner”.
Tề Bạc Nguyên báo số liệu cho anh.
Không chênh lệch nhiều với suy nghĩ của anh lắm, Lý Huyền rũ mi mắt. Số lần click chuột giảm, doanh thu quảng cáo cũng lập tức giảm xuống, nhưng “One Corner” cũng không thiết lập nhiều quảng cáo, đa phần vẫn dựa vào việc nạp tiền từ người chơi, duy trì số lượng người chơi nạp tiền cao mới là nguồn thu chính…
“Tôi sẽ nói với học trưởng, việc thám hiểm theo nhóm tháng này sẽ chuyển sang tuần này, một số đạo cụ sẽ được dùng để thăng cấp…” Anh vừa nói, vừa để máy tính qua một bên, mím môi, bấm vài lần nhảy ra một dãy số: “Hẳn là có thể giữ lại nhiêu này.”
“Cậu xác định?”
“Không sai biệt lắm.”
“Nhưng trung bình mỗi ngày chúng ta chi ra…”
Giọng nói Tề Bạc Nguyên rầu rầu, đầu ngón tay Lý Huyền giật giật, màn hình nhảy thành số âm: “Giá trị không giống nhau, tôi biết… Chuyện đầu tư thế nào.”
“Không thuận lợi lắm…” Tề Bạc Nguyên mệt mỏi xoa mặt: “Ngày đó cậu nói xong tôi lập tức đi liên hệ, lúc đó họ vẫn rất nhiệt tình, chỉ là thời gian quá ngắn còn chưa có bàn xong. Trước khi cậu đến, tôi có gọi điện thoại cho họ, nhưng nhắc tới chuyện đầu tư, họ không tỏ rõ thái độ… Mấy nhà tư bản này, mới có chút gió thổi cỏ lay đã thay đổi.”
“Tiền trong tài khoản có thể chống đỡ được bao lâu? Dựa theo tình hình hiện nay.”
Vẻ mặt Tề Bạc Nguyên phức tạp: “Khoảng một tháng, “Ngược quỹ đạo” cũng cần dùng tiền, tài chính không được thoải mái lắm.”
“Được.” Lý Huyền tạm dừng một lát: “Chuyện đầu tư, cậu cố gắng thúc đẩy nhanh hơn, nới rộng phạm vi ra. Không cần trò chuyện nữa, cứ hỏi thẳng ý đồ của họ, bàn bạc trước đi, nếu thật sự không được nữa, tôi nghĩ biện pháp khác, không phải vấn đề của cậu.”
“Tôi sẽ không lập kế hoạch tài chính tháng này cho “Ngược quỹ đạo”.”
“Ừ.”
Hai người họ lại im lặng, một lúc lâu sau, Tề Bạc Nguyên cười khổ: “Đối với phân tích của cậu, hiện tại bị “Đảo Hư Vô” sao chép, chúng ta phải duy trì nguồn thu của “One Corner”, chỉ có thể nhanh chóng cập nhật… Hiện tại thời gian lại gấp như vậy, dù sao tạo hình mỹ thuật mới là sở trường của học trưởng, không chắc có thể hoàn thành, nói chung cậu phải tự mình ra tay đi, trước cứ ngừng “Ngược quỹ đạo” lại, cố gắng chống đỡ qua đoạn thời này rồi nói sau.”
“Tôi sẽ sắp xếp, cậu cứ phụ trách phần của cậu đi.”
Ý là sẽ không ngừng “Ngược quỹ đạo” lại.
Một mặt, Tề Bạc Nguyên rất ghét việc hành xử kiêu ngạo thế này của anh, mặt khác, trong tình huống này, Lý Huyền vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh, thật ra cũng được xem như là một liều thuốc trợ tim cho cậu ta. Cậu ta nhớ lại những ngày bọn họ cùng nhau nhận xây dựng các App và trang mạng, một mình Lý Huyền có thể cùng lúc tiếp nhận ba, bốn hạng mục, rất nhiều thời điểm cậu ta cảm thấy Lý Huyền thật sự cần tiền không cần mạng, lần này chỉ sợ cho dù xảy ra chuyện gì, Lý Huyền cũng có thể vượt qua được giống như quá khứ.
Lần này cũng giống như vậy sao?
Tề Bạc Nguyên không tưởng tượng được.
“Đừng lo lắng.” Khi nói chuyện, Lý Huyền đã bắt đầu viết chương trình, cũng không ngẩng đầu lên: “Cậu mà lo lắng, người bên dưới cũng hoảng hốt theo.”
“Vậy đi.” Tề Bạc Nguyên hít một hơi thật sâu, nhìn những ngón tay đang nhảy múa của Lý Huyền, lắc đầu: “Hoàng đế không vội mà mình đã sốt ruột muốn chết rồi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT