Mưa rơi tí tách bên ô cửa sổ.

Thịnh Mẫn tỉnh giấc trong tiếng mưa rơi, tựa đầu lên cổ Lý Huyền, mơ màng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Hai giờ rưỡi.”

“Buổi sáng à?”

“Chiều rồi.”

Thịnh Mẫn cử động, ánh nắng lấp lánh xuyên qua rèm cửa, có hơi chói mắt, cậu như động vật nhỏ sợ ánh sáng, ngay lập tức rúc vào lòng Lý Huyền: “Không phải đang mưa à? Sao vẫn còn mặt trời… Gạt người ta.”

“Ai gạt em?” Lý Huyền thấy dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của cậu, nhịn cười nói.

“Anh.”

“Rồi rồi, là anh không đúng.” Giọng nói Lý Huyền chứa ý cười: “Để anh bảo Long Vương làm mưa tạnh sớm.”

Thịnh Mẫn không tiếp lời nữa, nhắm mắt nằm ngủ tiếp một chốc, chợt lại như vừa hồi hồn, giọng nói có chút lười biếng: “Đã trễ vậy rồi à?”

Lý Huyền dém chăn lại cho cậu: “Không trễ chút nào, buồn ngủ thì cứ ngủ thêm một lát đi.”

“Ngủ nhiều đến mức cả người đau nhức.” Thịnh Mẫn lẩm bẩm.

“Muốn dậy rồi à?”

Nghĩ một chút, cậu vẫn lắc đầu: “Không muốn dậy.”

Lý Huyền mỉm cười, thấp giọng thương lượng với cậu: “Vậy anh dậy trước nấu ít đồ ăn. Nấu xong lại kêu em dậy.”

“Được.” Thịnh Mẫn kéo chăn trùm lên mặt, mơ màng nhắm mắt ngủ.

Chưa ngủ được bao lâu, bây giờ kêu cậu thức dậy, thật sự là khó khăn.

Bao lâu nay đều tự ngủ một mình, bây giờ Lý Huyền vừa mới đi, lại chợt cảm thấy không quen.

Thịnh Mẫn dịch qua bên cạnh theo bản năng, bàn tay quyến luyến chạm vào chỗ Lý Huyền vừa nằm, đến khi hơi ấm còn sót lại dần biến mất mới rời giường.

Như ứng với lời Lý Huyền nói, đẩy cửa ra, trời đã tạnh mưa. Còn cái người mạnh miệng khi nãy đang đứng trong bếp, lúng túng nhìn nước sôi trong nồi.

“Ăn gì thế?”

“Sao lại dậy rồi?” Lý Huyền mở lửa nhỏ hơn một chút, quay đầu nhìn cậu.

Thịnh Mẫn không muốn nói ra ý nghĩ trong lòng, chỉ nói: “Ngủ đủ rồi.” Rồi hỏi anh: “Cần em giúp không.”

“Nấu bát mì không khó.”

“Có gì trong đó thế?”

“Trứng cà chua.”

Thịnh Mẫn lập tức bật cười, Lý Huyền nhún vai, cũng cười: “Đã nói rồi, anh chỉ biết nấu hai món.”

“Em muốn ăn ngọt.”

“Được, anh sẽ nấu riêng.”

Thịnh Mẫn hài lòng gật đầu: “Em đi tắm trước.” Vừa tính đi, Lý Huyền chợt kêu cậu.

“Hả?” Cậu quay đầu, Lý Huyền bước lên hai bước ôm cậu hôn, quệt chóp mũi cậu, cười mãn nguyện: “Được rồi, đi đi.”

Sau khi tắm xong, hai bát mì đã được bày trên bàn, còn có hai đĩa dưa cải và đồ lạnh ăn kèm.

“Lát nữa đến công ty chứ?” Lý Huyền nấu qua loa, trang trí bình thường, vị tạm được, Thịnh Mẫn gắp một đũa hỏi.

“Đi một chuyến, vừa nãy Tề Bạc Nguyên gọi đến, tuần sau sẽ có một diễn đàn công nghệ vận hành trò chơi, cách chỗ này xa, để cậu ấy đi tham gia.” Lý Huyền nói: “Tài liệu đã chuẩn bị xong xuôi, mấy chuyện đối ngoại này, anh cũng phải coi qua.”

“Anh không đi à?”

“Anh ghét nhất đến mấy chỗ ồn ào.” Lý Huyền thuận miệng nói: “Những nơi toàn nói mấy lời sáo rỗng đó để cậu ấy đi hợp hơn.”

“Ồ.” Thịnh Mẫn lườm anh: “Làm khó anh giúp em nói nhiều lời sáo rỗng như vậy.”

Lý Huyền nghiêm túc nói: “Không phiền chút nào, đối với anh đó là điều bạn trai nên làm.”

“Lúc đó anh vẫn chưa phải.” Thịnh Mẫn tốt bụng nhắc anh.

“Không làm gì thì đã không có cơ hội làm bạn trai rồi.”

“Anh luôn có cơ hội.” Thịnh Mẫn cười, lại nghe thấy Lý Huyền hỏi cậu: “Chiều nay em vẫn ra ngoài chứ?”

“Hôm nay em không, chiều mai thì phải đi lồng tiếng, em xem lại kịch bản một chút.”

“Vậy anh sẽ ráng về sớm.”

“Xong hết việc rồi về, không gấp, em cũng không phải không có gì để làm.”

Thịnh Mẫn thuận tay gắp dưa cải cho anh, Lý Huyền ăn nhanh, hai gấp là hết, buông đũa xuống, đứng dậy đi rót nước, quay người lại, chợt chú ý cái gì đó, hơi ngẩn ra: “ Con phượng hoàng bạc bên cạnh tủ để ti vi ở đâu ra thế?… Lần trước anh đến không có nhỉ? Không có chút ấn tượng nào.”

Thịnh Mẫn quay đầu nhìn theo ánh mắt anh, giọng điệu bình bình:”Ồ, cái anh nói… Sao bây giờ mới nhìn thấy.”

“Nó vừa khéo ở ngay phía sau em, không thì ai mà thấy.” Lý Huyền tỏ vẻ đương nhiên, đặt ly nước xuống: “Đồ lưu niệm đoàn phim cố nhét cho em hay là ai tặng?”

“Sao không thể là của em tự mua.”

“Em có thích thứ đồ như vậy đâu.” Lý Huyền khẳng định.

Thịnh Mẫn cười, ăn một muỗng canh, gắp đồ ăn kèm cho vào miệng, nuốt xuống mới nói: “Giám đốc Trương tặng.” Cậu sợ Lý Huyền quên mất người này, giải thích thêm: “Chị họ của Trương Chí Hoa.”

“Chị ta tặng em cái này làm…” Lý Huyền cau mày, chợt dừng lại lời đang nói: “Vì chuyện hợp đồng? Anh nhớ hợp đồng của em tháng một năm sau hết hạn?”

Thịnh Mẫn bất giác ngước mắt, mím môi, không phủ nhận. Lý Huyền quan sát sắc mặt cậu, rất hờ hững, nhất thời khó biết được cảm xúc của cậu, bèn nói: “Phượng hoàng không phải là giả, đâu là ngô đồng, em phải tự phán đoán, không phải chỉ nghe chị ta nói… Em nghĩ sao?”

Con phượng hoàng bạc to lớn tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, đẹp thì đẹp, nhưng trông thật lạc lõng.

“Em không biết.” Thịnh Mẫn khẽ cắn đầu đũa rồi buông xuống, mím môi: “Em vẫn chưa nghĩ xong.”

Trong lòng Lý Huyền không muốn cậu gia hạn hợp đồng, chỉ cần nhìn vào Trương Chí Hoa, đã biết công ty này không đáng tin, bây giờ lấy lòng thì được gì, lúc đầu tinh thần Thịnh Mẫn kém đến mức đó, Vương Thục Anh chỉ là một mặt, công ty cũng không vô tội.

“Lúc em chưa tới mười lăm tuổi đã ký hợp đồng với công ty, tám năm… Tự mở studio quá phiền phức, em không làm được. Đổi công ty khác tệ hơn hay tốt hơn, cũng khó nói. Đối với em, Giám đốc Trương dù sao cũng xem như có ơn. Chỉ là có lúc em nghĩ, có lẽ em không còn thích làm diễn viên nữa.”

Giọng cậu hơi rầu rĩ, tùy tiện chỉ vào một chồng kịch bản trên bàn trà: “Khoảng thời gian này luôn có hơn chục kịch bản được đưa đến, em xem mấy lần, không có cái nào cảm thấy rất thích… Cũng không phải hoàn toàn do kịch bản không hay, anh biết mà, trước đây em đóng quá nhiều phim, rất nhiều vai diễn đã diễn qua nhiều lần. Nhưng nếu không làm nghệ thuật thì em làm được gì, em không biết…”

Ngượng ngùng bật cười: “Em chính là kiểu người sống không quá có kế hoạch, trước đây quả thật còn rất thích diễn xuất.”

Lý Huyền nhìn cậu, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, trên mặt lại không lộ ra chút nào. Anh đặt chiếc cốc xuống, đi qua khẽ nắm vai Thịnh Mẫn: “Không phải em không có kế hoạch, mà là suy nghĩ cho những người khác. Không sao cả, không có kịch bản thích hợp thì nghỉ ngơi trước, không phải tháng này còn cần lồng tiếng à? Trong tháng này cũng không phải gấp gáp nhận cái mới. Còn về việc muốn gia hạn hợp đồng hay không, chuyện công việc của em, anh sẽ không can thiệp,… Nhưng nếu em muốn hủy đồng mà gặp phải khó khăn gì, thì hãy nói với anh.”

“Có khó khăn gì được chứ.” Thịnh Mẫn liếc nhìn con phượng hoàng rực rỡ, ngẩng mặt nhìn Lý Huyền thoải mái cười. “Có tiếp tục hợp đồng hay không cũng là chuyện bình thường.”

Lý Huyền không có ý kiến về chuyện này, cả hai nhìn nhau mấy giây, Thịnh Mẫn xoa mi tâm anh, khẽ cười: “Cau mày làm gì, vốn nên thế này mới phải.”

“Đừng nghiêm túc như vậy.” Thịnh Mẫn gỡ tay anh ra, ngón tay chạm vào má anh, khẽ kéo lên làm mặt cười, nhẹ giọng nói: “Được, em biết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play