Để Tôi Được Gặp Em

Chương 100


3 tuần

trướctiếp

Đợi được một lúc, không thấy Thịnh Mẫn trả lời, có lẽ là đi đến phòng hóa trang rồi. Lý Huyền cầm cái cốc lên, quay trở lại phòng họp.

Hội nghị tổng kết thường kỳ mỗi nửa tháng của <One Corner>, kể từ khi chính thức chuẩn bị cho <Ngược quỹ đạo>, tinh lực của anh về cơ bản đều chuyển hết qua đó, dù sao thì phương hướng của <One Corner> đã được xác định, có Sở Thiên Hằng và Tề Bạc Nguyên trông coi, cũng không có điều gì không yên tâm, chỉ có hội nghị thường kỳ, thỉnh thoảng anh vẫn sẽ nghe. Suốt cuộc họp, Lý Huyền còn chẳng ngẩng đầu lên, đợi Sở Thiên Hằng nói xong, mới tắt màn hình laptop đi: “Cơ bản không có vấn đề gì.”

“Vậy thì nói chỗ không cơ bản đi.” Sở Thiên Hằng đặt bút laser xuống.

“Chức năng thăm hỏi ngẫu nhiên của NPC, chắc là tôi đã nói qua rồi, lần này có thể triển khai rồi.”

“Tôi đã suy nghĩ rồi, thời gian có lẽ có chút không kịp. Vẫn là nên chuẩn bị để đưa vào trong lần cập nhật tiếp theo.”

Lý Huyền ừ một tiếng, không nói gì nữa: “Tan họp đi.”

“Đang tìm cậu đấy.” Anh cầm laptop, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, còn chưa ra khỏi cửa đã đụng phải Tề Bạc Nguyên. Buổi chiều cậu ta phải đi kết nối việc tuyên truyền cho game nên không tham gia hội nghị thường kỳ, vừa mới về đến nơi, túi trong tay còn chưa bỏ xuống.

“Làm sao?”

Lý Huyền dừng chân, đợi hai nhân viên ở bên cạnh rời đi, Tề Bạc Nguyên mới mở miệng hỏi anh: “Hôm qua máy chủ server của <One Corner> lại xảy ra vấn đề à?”

“Vấn đề gì?” Sắc mặt Lý Huyền không thay đổi.

“Cậu cứ ở đây giả vờ với tôi đi.” Tề Bạc Nguyên hạ thấp giọng nói: “Tôi nhiều việc đến mức không có thời gian hỏi cậu, tại sao càng ngày càng nhiều lần, mỗi tuần còn đến đúng giờ hơn cả lúc tám giờ…” Nói rồi, không biết chú ý đến cái gì, cậu ta nhíu chặt mày, giọng nói có chút căm ghét: “Trước có sói, sau có hổ.”

Lý Huyền ngước mắt, nhìn theo ánh mắt của cậu ta, Triệu Tích Triết ở đầu bên kia hành lang đang nhìn bọn họ, trong tay có lẽ là đang cầm vật liệu mới nhất. Anh thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Con nào cắn phải cậu rồi?”

“Thật sự cắn phải rồi thì còn làm gì được nữa!” Tề Bạc Nguyên rất không kiên nhẫn đẩy kính xuống: “Cậu cứ ngoan cố đi, ngang chết cậu cũng kệ đấy.”

“Giữa ban ngày ban mặt, chết với sống cái gì.” Sở Thiên Hằng bàn giao công việc cho tổ đồ họa, vừa nhìn đã thấy bầu không khí giữa bọn họ lại không đúng rồi, vội vàng đi qua: “Hai người đừng có như quạ với gà nữa, có chuyện gì từ từ nói, vừa mới nói cái gì thế?”

“Nói ông chủ của chúng ta bản lĩnh ngất trời, không thèm để cái gì vào mắt.” Tề Bạc Nguyên cắn răng nói: “Tôi lo bò trắng răng, lo nghĩ vớ vẩn.”

“Nói cái gì thế chứ, sao cậu lại lo nghĩ vớ vẩn cho được.” Nguyên nhân dạo gần đây Tề Bạc Nguyên hay xù lông bọn họ đều biết, Lý Huyền từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, Sở Thiên Hằng khuyên cái này cũng không được, khuyên cái kia cũng không đúng: “Được rồi được rồi, đi ăn cơm trước đi.”

“Tôi không ăn, hai người đi đi.” Lý Huyền cuối cùng cũng mở cái miệng vàng: “Chiều mai tôi có việc phải ra ngoài, cái gì cần bên tôi phê duyệt thì sáng mai mang tới đây.”

“Tôi cũng không đi.” Tề Bạc Nguyên buồn rầu nói.

“Hai người sợ mất tiền chứ gì.” Sở Thiên Hằng cố tình nghiêm mặt: “Tôi mời có được chưa? Hai cậu gọi tôi là học trưởng, nghe tôi lần này thôi, không ăn thì xem tôi ăn.”

Nói hết nước hết cái, cuối cùng thì bọn họ đều đi.

Không đi quá xa, còn phải quay về tăng ca nữa, chỉ là tìm đại lấy một quán bán món Vân Nam ở dưới lầu, từ lúc gọi món đến lúc thanh toán tổng cộng còn chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Lý Huyền vốn định đi thanh toán nhưng Sở Thiên Hằng nhất quyết muốn trả tiền.

“Nếu sớm biết học trưởng anh thực sự trả tiền thì tôi đã gọi thêm hai món chính nữa rồi.”

“Tiết kiệm tiền cho Lý Huyền mà không tiết kiệm tiền cho tôi à.” Sở Thiên Hằng trả lại cậu ta một câu, Tề Bạc Nguyên ngẩn ra không tiếp lại được, lại nói: “Bây giờ gọi cũng vẫn kịp mà, mang lên lầu làm bữa đêm.”

Vừa vén rèm đã đi ra ngoài, từ phòng riêng đến quầy lễ tân chỉ cách có hai mươi bước, Sở Thiên Hằng đã mười phút rồi vẫn không thấy quay lại.

“Đi đâu rồi nhỉ?” Tề Bạc Nguyên nhặt dứa trong cơm dứa để ăn: “Trốn trả tiền à? Không đến nỗi đó chứ.”

Lý Huyền cầm điện thoại, đang định bấm số, Sở Thiên Hằng đã bước vào.

“Tôi còn tưởng học trưởng chạy rồi.” Tề Bạc Nguyên nói xong, cảm thấy sắc mặt anh ta có chút không bình thường: “Làm sao thế?”

“Không có gì.” Sở Thiên Hằng gãi gãi tóc: “Lúc đang thanh toán, nghe thấy ở bên ngoài có một người phụ nữ đang hỏi thăm Viễn Nhất ở chỗ nào, kì lạ sao ấy, tôi đứng nghe thêm vài câu nữa.”

“Phụ nữ?” Bàn tay đang châm thuốc của Lý Huyền dừng lại: “Phụ nữ thế nào?”

“Tầm bốn mươi mươi năm mươi tuổi, dáng người khá cao, rất gầy…”

Sở Thiên Hằng còn chưa nói hết, Lý Huyền đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất.

“Đúng, chính là bà ấy, bác gái ở bên cạnh chỗ vòi phun nước ấy, ban nãy chính là bà ấy…” Sở Thiên Hằng lưỡng lự hỏi: “Lý Huyền, cậu có quen không?”

Thư Hinh đang hỏi thăm một cô gái trẻ đi ngang qua, cô gái đó chỉ cho bà ấy một phương hướng, bà ấy đi thuận theo hướng đó.

“Ừ.” Lý Huyền hít một hơi thuốc, lạnh lùng nói: “Có quen.”

“Bà ấy…”

Lý Huyền hút hai hơi hết điếu thuốc, dụi tắt đầu thuốc, chỉ nói: “Hai người lên lầu trước đi.”

“Vậy cậu…” Tề Bạc Nguyên có chút do dự, lại không vội vàng hỏi về thân phận của người phụ nữ kia.

“Không sao.” Lý Huyền lắc đầu, Tề Bạc Nguyên ở phía sau gọi anh cũng không phản ứng gì, rũ mắt gửi một tin nhắn, cầm áo khoác lên và đi về phía Thư Hinh.

Thời tiết đã có chút lạnh rồi, Thư Hinh chỉ mặc một cái váy liền dài mùa hè, cổ tay trống rỗng, vòng đeo tay không thấy đâu nữa, xách một cái bình giữ nhiệt. Bà ấy vẫn ngẩn ngơ hệt như trước đây, Lý Huyền đút tay vào túi áo, thờ ơ đi đến chỗ cách bà ấy chưa đến mười mét nhưng vẫn chưa bị phát hiện, mãi cho đến khi Lý Huyền ho một tiếng, bà ấy quay đầu lại như bị bất ngờ, nhìn thấy Lý Huyền một cái thì hai mắt đã sáng lên: “Con trai.”

Mấy tháng không gặp, Thư Hinh trái lại nhìn có vẻ béo hơn một chút, không biết là do lạnh hay do làm sao, sắc mặt luôn cảm giác có chút vàng vàng.

Bà ấy vội vàng lao đến, còn chưa kịp nói chuyện, vành mắt đã ửng hồng: “Mẹ đã mấy tháng liền không gặp được con rồi…”

Bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cánh tay Lý Huyền, Lý Huyền nhìn cánh tay lạnh đến xanh xao của bà ấy, lạnh lùng đưa cái áo gió trong tay cho bà ấy: “Mặc vào trước đi…”

“Mẹ không lạnh, từ nhỏ sức khỏe con đã không tốt, làm sao có thể chịu được lạnh…”

“Mặc vào, bà cảm thấy tôi đang khách sáo với bà đấy à?”

Thư Hinh quả thực có chút sợ anh, chỉ có thể đón lấy, bình giữ nhiệt trong tay lại không biết để đi đâu, đang không biết làm thế nào, Lý Huyền vươn tay ra cầm lấy. Thấy Thư Hinh khoác áo xong rồi: “Đừng ở đây nữa, đổi sang chỗ khác đi.”

Tìm một quán cafe ở gần đó, tầng hai chỉ có một bàn khách là bọn họ, lúc Thư Hinh không phát bệnh, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì người không thân thuộc chỉ nhìn thoáng qua thôi sẽ không thấy có vấn đề gì. Phục vụ bưng một ly Latte lên, bà ấy còn lịch sự cảm ơn.

Nhưng nhân viên phục vụ vừa mới đi, đối mặt với Lý Huyền, bà ấy ngay lập tức lại biến thành gương mặt sắp khóc đến nơi.

Giống như một bà mẹ hiền từ, nhưng Lý Huyền hoàn toàn không cảm động, chỉ hỏi: “Bà đến đây làm gì?” Lý Minh Cách trông bà ấy kĩ như vậy, tuyệt đối không thể nào để Thư Hinh tự mình ra ngoài: “Ai nói cho bà biết là tôi ở đây thế.”

“Bao lâu rồi con không về nhà, tuổi còn nhỏ mà lại không ở nhà. Dù con có giận dỗi cha con thì cũng không thể không về nhà chứ.”

“Giận dỗi?” Lý Huyền nhướn mày: “Ai nói với bà như thế?”

Thư Hinh ghét bỏ nói: “Ai nói với mẹ, không ai nói với mẹ cả… Cha con không nói với mẹ bất cứ điều gì cả, còn lừa mẹ rằng con đang ở trường học viết luận văn… Nếu như không phải hôm nay mẹ nghe thấy Chu Kỳ nói chuyện với ông ấy thì đã bị ông ấy lừa gạt mất rồi.”

Lý Huyền đang phân tâm, suy nghĩ xem nếu như Lý Minh Cách biết được là ai làm lộ thông tin, vậy thì người thư ký này của ông ta chỉ e rằng sắp xui xẻo rồi, một tay chống đầu, nghe đến nỗi nhàm chán. Thư Hinh nói đi nói lại, quở trách Lý Minh Cách một trận, lại vô cùng sốt ruột hỏi anh: “Con không ở trường cũng không ở nhà, đến chỗ này làm gì chứ? Mẹ hỏi kĩ rồi, chỗ này vốn dĩ không phải phòng thí nghiệm, con không phải đến để làm thí nghiệm, đừng có nghĩ đến việc lừa mẹ.”

“Tại sao tôi phải lừa bà? Điều đó không cần thiết đối với tôi.” Lý Huyền bình tĩnh lắc đầu, sắc mặt vẫn như thường: “Đương nhiên không phải tôi đến để làm thí nghiệm.”

“Không làm thí nghiệm… Thế còn luận văn của con thì phải làm thế nào? Kết quả nghiên cứu có chưa, vẫn là chủ nhiệm khoa của con ở Đại học N hướng dẫn đúng không… Học đệ này của mẹ tuy học vấn bình thường, nhưng con người cũng coi như khá là phúc hậu, ông ấy hướng dẫn con cũng tốt… Thực ra theo lý mà nói, để con đi du học thì càng tốt hơn, chỉ là sức khỏe này của con, mẹ cứ mãi không yên tâm…”

Bà ấy đắm chìm trong hoang tưởng của chính mình, Lý Huyền cũng không quan tâm, không có máy tính ở bên cạnh, bèn dùng sổ ghi chú trong điện thoại để viết kế hoạch, đợi Thư Hinh nói mệt rồi, anh đặt điện thoại xuống rồi bình tĩnh nói: “Tôi không học cao học nữa, cũng không học vật lí nữa.”

Một cây kim từ đâu bay tới xuyên thủng hết tất cả những giả tưởng, Thư Hinh mở to mắt nhìn anh, ngây ra một lúc lâu, toàn thân run lên, kích động đứng dậy, giống như con thú bị nhốt: “Con đang nói khùng nói điên gì thế? Con muốn làm một nhà vật lý cơ mà, từ nhỏ con đã nói với mẹ, con muốn kế thừa sự nghiệp của mẹ mà… Mệt quá rồi có đúng không? Nhất định là do mệt quá rồi.”

Bà ấy run cầm cập lấy cái bình giữ nhiệt ở bên cạnh đến: “Mẹ mang canh cho con này…”

Vẫn còn đang run, ngón tay không cách nào kiểm soát được, không dễ dàng gì mới mở cái nắp ra được, bộp một cái, canh đã rơi ra khắp sàn, Thư Hinh giống như không chống đỡ được nữa, quỳ người xuống, che mặt khóc suy sụp.

“Con muốn làm nhà vật lý cơ mà.” Bà ấy vừa khóc vừa không ngừng lặp lại: “Cha con lừa mẹ, con cũng lừa mẹ, con không tha thứ cho mẹ có đúng không. Không phải mẹ cố ý mà, nếu như sớm biết sẽ làm tổn thương con, mẹ sẽ không kiên quyết đi đến căn cứ… Mẹ hận mình không thể lấy bản thân ra để đi thay con, mẹ đã từ bỏ sự nghiệp của mẹ rồi, mẹ bằng lòng ngày ngày ở nhà chăm sóc con để bù đắp, tại sao con lại không thể tha thứ cho mẹ chứ, rõ ràng con có thiên phú như thế cơ mà, trời sinh đã là một hạt giống tốt để học vật lý, lĩnh vực mà mẹ chưa khám phá hết, sự nghiệp chưa hoàn thành của mẹ…”

Tiếng động quá lớn làm kinh động đến nhân viên phục vụ ở dưới tầng, vội vàng chạy lên xem xem, giẫm đến mức cầu thang kêu lộc cộc, Lý Huyền ngước mắt chặn đứng bước chân đang đến gần của đối phương.

“Tôi không thích vật lý, không muốn làm nhà vật lý, càng không có hứng thú cống hiến bất cứ thứ gì cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học, tôi chỉ là một người bình thường, không vĩ đại được như bà.”

Một lời này khiến cho Thư Hinh tưởng như là sắp ngất đi luôn rồi, bà ấy vẫn bất động: “Con đang nói khùng nói điên gì thế, là chính con đã đồng ý với mẹ, con có thiên phú…”

“Người đồng ý với bà từ trước đến nay đều không phải là tôi.” Anh nắm lấy cánh tay của Thư Hinh, cứng rắn kéo bà ấy đứng dậy từ dưới đất, giẫm lên vũng canh tanh ngọt đang chảy ra: “Tôi cũng không thích uống canh mà bà nấu, dì Thư ạ…” Lý Huyền cúi mắt nhìn bà ta, lông mi chặn đứng chút ít thương hại: “Tôi không tin bà lại điên đến mức dữ dội như thế, bà thực sự không hiểu, hay là không muốn hiểu, tôi cũng không quan tâm. Tôi đã tiêu hao quá nhiều thời gian ở trên người bà rồi, Lý Minh Cách dỗ bà, tôi thì không làm được mấy trò này.”

Anh có hơi dừng lại, cánh môi mỏng khẽ động, câu nói đè nén đã lâu nay không hề báo trước mà thốt ra: “Tôi không phải con trai của bà.”

Giống như một con rối nhợt nhạt đã dùng hết dây cót, Thư Hinh đang không ngừng run rẩy bỗng nhiên đứng im. Bà ấy cúi đầu, xương sống ở sau cổ lồi ra từng đốt: “Con trai…” Bà ấy dùng giọng nói vô cùng chậm chạp để quát anh: “Sao vẫn còn giống hệt như lúc nhỏ thế, cứ tức giận là lại nói không làm con của mẹ và cha con nữa, muốn bỏ nhà ra đi, đã lớn như thế này rồi, không thể giống như trẻ con nữa đâu…”

Giọng điệu và thái độ của bà ấy đã có chút kì dị, Lý Huyền hoàn toàn không quan tâm: “Cũng không lớn lắm, lúc chết đã được sáu tuổi chưa nhỉ? Tôi không nhớ ngày sinh nhật của con trai bà, có lẽ bà vẫn nhớ rõ.”

Anh túm lấy vai của bà ấy, ép buộc bà ấy ngẩng mặt lên: “Nếu bà đã yêu cậu ta như thế, dồn bao nhiêu tâm huyết vào cậu ta, vậy bà thật sự không phân biệt được sao? Con trai bà là một con ma ốm, rốt cuộc tôi giống cậu ta chỗ nào chứ?” Anh không nhường một tấc, hùng hổ dọa người: “Có lẽ bà đã hi vọng người ban đầu chết là tôi, người sống là cậu ta. Hết cách rồi, tôi mới là đứa sống dai, bà nén bi thương đi.”

“Con nói bậy!” Sức lực để nói ra mấy câu, cả người Thư Hinh giống như bị ngâm trong nước, hét nốt câu này một cách bùng nổ, đã toàn toàn mất đi màu sắc, bà ấy dùng sức vùng vẫy thoát khỏi Lý Huyền, ánh mắt né tránh, nhất định không chịu nhìn anh: “Không phải như thế, không phải như thế, tại vì con quá mệt rồi, quá mệt rồi nên mới nói lời xằng bậy…”

Bà ấy vừa nói vừa không ngừng lùi ra phía sau, chân bước hụt ở khe hở chỗ mặt đất nhô lên, được Lý Huyền nhanh tay nhanh mắt túm được. Nhưng Thư Hinh không hề do dự mà đẩy anh ra, tư thế vô cùng nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống một người bệnh lâu năm.

“Không phải như thế…” Bà ấy còn đang nói, giày cao gót đã làm chân bà ấy bị trẹo, giống như thể không biết đau đớn, xoay người chạy ra phía bên ngoài quán cafe, còn chưa đến cửa cầu thang đã đụng phải một người khác.

“Nói bậy, đều là lừa mẹ thôi…” Thư Hinh không ngừng lẩm bẩm, cũng không ngẩng đầu, cắm đầu cắm cổ chạy lung tung. Người đến túm lấy bà ấy: “Thư Hinh! Thư Hinh!”

Lý Huyền vốn đã đuổi theo vài bước, nhìn thấy Lý Minh Cách thì dừng bước chân lại. Đón lấy ánh mắt thù hận của đối phương, anh nhún vai một cách rất thờ ơ.

Lý Minh Cách gọi liên tục mấy lần, Thư Hinh giống như thể ngay cả ông ta cũng không nhận ra nữa, vừa đá vừa cắn, Lý Minh Cách không hề phản kháng, trên tay trên mặt đều bị cào ra mấy vết máu, cho đến khi Thư Hinh đột nhiên tát vào mặt ông ta một cái, một âm thanh trong trẻo vang lên, bà ta lại đột nhiên trở nên tỉnh táo.

“Minh Cách…” Thư Hinh nhìn ông ta, gương mặt đã khóc đến lộn xộn: “Con trai, con trai không nhận tôi nữa, nó hận tôi, nó vẫn hận tôi…”

“Sẽ không đâu, sao có thể chứ.” Mặt Lý Minh Cách bị đánh đến nỗi nghiêng sang một bên, nuốt xuống một bọt máu, vẫn dịu dàng nói: “Không sao, con trai của chúng ta không phải bà không biết, nó nghe lời nhất. Chỉ là gần đây nó nghiên cứu mệt quá rồi, tâm trạng không tốt, nói mấy câu giận dỗi mà thôi, lúc trước khi chúng ta học bài không phải cũng có những lúc như thế này hay sao?”

“Thế nhưng nó không ở trường học, nó nói nó không học vật lí nữa…” Bà ấy rất bất lực nói.

“Mấy lời giận dỗi mà thôi, chỉ cần thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút, khoảng thời gian trước nó vẫn luôn rất cố gắng, trước khi đến đây tôi đã gọi điện thoại cho học đệ rồi, không tin lát nữa bà hỏi cậu ta…”

Ông ta nói năng nhẹ nhàng, cáng tay lặng lẽ vòng qua sau lưng Thư Hinh, Lý Huyền nhăn mày, theo bản năng đứng dậy, kim đã cắm vào khớp xương vai của Thư Hinh.

Như một con thú non bị thợ săn tóm lấy, Thư Hinh vùng vẫy hai lần, rồi mềm nhũn ngã quỵ xuống.

Ở phía đối diện, Lý Minh Cách căng thẳng đỡ lấy bà ấy, trợn mắt nhìn Lý Huyền, hình tượng tao nhã lịch sự bị lửa giận thiêu đốt đến cạn kiệt: “Xem chuyện tốt mà anh làm ra đi! Anh nói xằng nói bậy với mẹ anh cái gì rồi?!”

“Nói một số sự thật mà ông không dám nói.” Đầu kim vẫn chưa rút ra khỏi người Thư Hinh, thân kim lay động, giống như có thể gãy bất cứ lúc nào, mỗi lần Lý Minh Cách xuất hiện đều có thể làm mới giới hạn hiểu biết của Lý Huyền về ông ta, chán ghét nói: “Ông thực sự cho rằng như này là tốt sao?”

“Chuyện tôi làm không cần anh quản.”

“Ông nghĩ nhiều rồi, tôi không muốn quản, người không hợp ý thì nửa câu cũng là nhiều.” Ngón tay Lý Huyền tùy ý vẽ vẽ giữa hai người họ: “Chính là như thế này đây.”

Lý Minh Cách nhìn chằm chằm vào anh, gân xanh trên má nổi lên, Lý Huyền đón lấy ánh mắt của ông ta, không trốn không tránh, bước qua đó, khi đi ngang qua Lý Minh Cách thì có hơi dừng lại một chút.

Hiểu lầm rằng anh định làm ra hành động gì đó khác người, Lý Minh Cách vô thức ôm chặt lấy Thư Hinh và lùi về sau một bước, cổ tay Lý Huyền khẽ xoay, rút cái kim ra.

“Nếu còn không rút ra thì máu sẽ tản lại.” Anh tùy ý để lên trên cái bàn bên cạnh, không thèm nhìn Lý Minh Cách hay Thư Hinh lấy một cái, cao giọng gọi nhân viên phục vụ: “Thanh toán.”

Quay về công ty như thường lệ, Sở Thiên Hằng và Tề Bạc Nguyên hiển nhiên đều đang đợi anh, vừa mới bước vào cửa, hai đôi mắt đã xoay qua.

“Nhìn tôi làm gì?” Lý Huyền mím môi ngáp một cái: “Có việc thì tăng ca, không có việc thì tan ca, không cần lãng phí thời gian ở đây.”

Bản thân anh đương nhiên cũng thuộc vào nhóm người phải tăng ca. Đi vào trong phòng làm việc, đóng cửa, lại châm thêm một điếu thuốc, hút xong rồi vẫn không có ý tưởng gì cho phần mềm biên tập, nặn nặn sống mũi, mở phim truyền hình mà Thịnh Mẫn đóng để làm âm thanh nền.

Giọng nói dịu dàng của Thịnh Mẫn vang lên, che đậy đi rất nhiều chuyện không vui trong đầu anh. Bây giờ ổn rồi, Lý Huyền nghĩ vậy, thế là lại bắt đầu gõ ra những dòng code.

Viết một mạch đến tận sáng, đèn ở đại sảnh bên ngoài đã tắt, làm xong rồi phát lại hệ thống, cảm thấy tinh thần không tồi, lại bắt đầu hoàn thiện phông nền của tuyến chính, đợi đến khi những nhân viên xuống dưới lầu đi ăn trưa đều lục tục quay trở lại, mới bảo phòng hành chính gọi đồ ăn cho anh, ăn một bữa không biết tính vào bữa nào. Nhìn thời gian một cái, chuyến bay của Thịnh Mẫn sắp sửa hạ cánh rồi, định ngủ lấy mười năm phút rồi xuất phát đi đến sân bay, ngẩng mặt dựa vào ghế, nhắm mắt lại, cửa lại bị gõ vang.

“Lý Huyền.”

“Hửm?” Anh hơi mở mắt, nhìn thấy Tề Bạc Nguyên: “Lại sao nữa?”

“Có người tìm cậu.” Sắc mặt Tề Bạc Nguyên có chút kì quái, dừng lại một chút: “Nói là cha cậu.”

Lý Huyền nhíu mi tâm, đã từng nghĩ đến việc Lý Minh Cách sẽ tìm đến nhưng có vẻ nhanh quá rồi. Trở tay che lấy mắt, lại nhắm mắt một phút nữa, đứng dậy: “Cho ông ta vào đi.”

“Thật à?” Lý Huyền từ trước đến nay đều chưa từng nhắc đến chuyện gia đình, những năm nay Tề Bạc Nguyên mơ hồ chắp vá ra được một chút, chỉ cho rằng đó là kiểu cha mẹ độc đoán không tôn trọng nguyện vọng của con cái, nhớ đến biểu cảm hỏi tội kia của đối phương: “Ông ấy…”

Lý Huyền cười lại: “Người chờ làm thân với tôi nhiều lắm.”

“Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng không.” Tề Bạc Nguyên bị anh làm cho nghẹn, đổi sang ánh mắt khinh bỉ, chuẩn bị rời đi.

“Chờ chút đã.” Lý Huyền chỉ vào hộp đồ ship: “Mang rác ra ngoài giúp tôi.”

Anh đi rửa mặt rồi quay lại, Lý Minh Cách đã ngồi trên sofa rồi. Hôm qua cái tát kia của Thư Hinh quá dùng sức, một bên mặt của ông ta vẫn còn sưng to, quần áo vẫn là bộ của ngày hôm qua, có chút nhăn nheo, ở cổ áo vẫn còn sót lại một vài vết máu. Kể từ lần đầu tiên xuất hiện ở hẻm Thanh Thủy vào năm đó, Lý Huyền vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ này của ông ta.

“Nhờ phúc của anh, tối hôm qua mẹ của anh ngủ không được ngon, không ngừng tỉnh dậy, cứ tỉnh là lại khóc.” Trên trán Lý Minh Cách mang theo vẻ mệt mỏi sâu sắc: “Chuyện tốt mà anh làm ra đấy.”

“Cũng không cần phải như thế. Tôi gánh vác không nổi phần công lao này.”

“Anh không gánh vác được? Anh kích động bà ấy nhiều như thế, bây giờ còn muốn chối bỏ trách nhiệm?” Vẻ mặt Lý Minh Cách âm u: “Bà ấy là một người phụ nữ! Là một người bệnh đấy!”

“Cuối cùng ông cũng thừa nhận là bà ta bị bệnh rồi?” Lý Huyền hơi cau mày: “Bà ta bị bệnh rồi, ông không để bà ta đi khám bác sĩ, ông lừa gạt bà ta nhiều năm như thế có chuyển biến tốt không?”

“Không cần anh phán xét!” Lý Minh Cách lảng tránh vấn đề này, giọng điệu cảnh cáo: “Bây giờ bà ấy muốn gặp anh, hôm nay anh nhất định phải quay về.”

Lý Huyền lắc lắc đầu, như cười như không: “Bà ta không phải muốn gặp tôi, bà ta muốn gặp ai, ông đưa bà ta đi đến nghĩa địa mà gặp, hoặc là ông đào tro cốt lên rồi mang về.”

Câu nói này hiển nhiên đã làm tổn thương Lý Minh Cách: “Bà ấy cho rằng là anh thì chính là anh.” Ông ta nghiến răng nghiến lợi nặn ra một câu, như thể sắp không chịu đựng được nữa: “Nghe đây, tôi đã cho anh mặt mũi rồi, anh chỉ là có vận may, có chút thiên phú về mặt vật lý, nên mới mắt cá giả làm trân châu được bao nhiêu năm nay…”

“Trân châu hay mắt cá tùy ông phân định, tôi làm bất cứ chuyện gì cũng đều có thiên phú. Nhưng tôi ích kỷ nên chỉ chọn cái mà bản thân thích thôi.”

Những lời nói lặp đi lặp lại không có chút mới mẻ nào, sự kiên nhẫn vốn không có nhiều của Lý Huyền nhanh chóng biến mất trong lời nói của Lý Minh Cách, lại cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, những hành động liên tục này, lúc này đây chẳng khác nào là đổ thêm dầu vào lửa: “Anh có thái độ gì đấy!”

“Chính là thái độ tôi còn có việc, cần phải tiễn khách.”

“Tôi đã cho anh mặt mũi rồi.” Lý Minh Cách hung dữ nói, vỗ bàn một cái rồi đứng dậy, thể diện của phần tử trí thức cũng không cần nữa, chỉ vào mũi của anh: “Quá tam ba bận, đây là lần thứ ba tôi tìm anh để nói chuyện, nếu như hôm nay anh không trở về cùng tôi…”

“Giữa ban ngày ban mặt, đừng nói mấy chuyện hoang đường nữa. Tôi có một cái mặt này là đủ rồi, những cái khác ông tự mà giữ lấy đi.”

Lý Minh Cách thở hổn hển, nheo mắt lại, như một cái ống bễ cũ đã bị vỡ, cổ họng phát ra tiếng thở dốc nặng nề, vẻ mặt thấp thoáng sự điên dại: “Bài học lần trước còn chưa đủ đúng không?”

“Nói hay đấy.” Lý Huyền thong thả gật đầu: “Tiêu pha hết rồi, khoản tiền này không cần tôi báo đâu nhỉ?”

“Tôi trả được, nhưng anh thì không có vốn đâu.”

Lý Huyền giả vờ nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Cứ thử đi, không thử thì làm sao biết được chứ?”

Anh sẽ phải hối hận, cứ đợi đó đi.

Trước khi đi, Lý Minh Cách bỏ lại một câu này, đôi mắt đang nhìn anh đã có chút vẩn đục, giống như bầu trời tràn ngập khói mù trước khi mưa bão đến. Lý Huyền chỉ bảo ông ta cứ tự nhiên, chuyện mà anh ngay lập tức hối hận, ngược lại cũng có một cái, đó là Lý Minh Cách đã làm lỡ quá nhiều thời gian nên anh đã lỡ mất thời gian mà chuyến bay của Thịnh Mẫn hạ cánh.

“Em xuất phát đi phỏng vấn trước đây, buổi tối gặp.”

Vừa mở Wechat ra đã nhìn thấy dòng tin nhắn này, Lý Huyền trả lời một chữ được, bây giờ qua đó thì quá sớm, nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Thịnh Mẫn một lúc, lại trở về trước máy tính.

Tiếp tục viết code suốt một tiếng đồng hồ, thấy thời gian thấy đã tương đối rồi, cầm quần áo lên rồi chuẩn bị xuất phát, lại nghe thấy tiếng cãi nhau, đại sảnh vốn đang không ngừng có tiếng nói chuyện, vừa nhìn thấy anh bèn trở nên yên tĩnh.

Lý Huyền cũng không quan tâm, chăm chăm đi về phía cửa thang máy, vừa mới ấn nút đi xuống, Sở Thiên Hằng đã đuổi kịp.

“Có chuyện gì thế?” Anh ta hỏi: “Bạc Nguyên lắp ba lắp bắp, nói vừa không rõ vừa lo lắng, đẩy tôi đến hỏi cậu.”

“Lo lắng lung tung.” Lý Huyền nghe thấy anh ta nói vậy, bèn nhìn về phía cửa công ty một cái, không nhìn thấy Tề Bạc Nguyên, nhưng lại chú ý đến bóng dáng đang trốn sau cửa để nghe lén của Triệu Tích Triết, người kia đụng phải ánh mắt của anh, nhanh chóng cúi đầu lui đi.

“Cũng là quan tâm cậu mà thôi.” Sở Thiên Hằng không chú ý đến, không thấy anh trả lời, sắc mặt lại nghiêm túc hơn một chút: “Vẫn ổn chứ?”

Bọn họ cách vài cánh cửa, ít nhiều đều có thể nghe ra được ý tứ bất thiện của người đến, Lý Huyền vẫn mang bộ dạng không quan tâm đến bất cứ điều gì, gật đầu một cái rồi đi vào trong thang máy: “Chuyện nhỏ.”

Hai chữ chặn lại, Sở Thiên Hằng không biết phải hỏi như thế nào nữa.

“Đúng rồi.” Nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Lý Huyền giơ tay ra chặn lại một chút: “Tôi gửi email cho anh rồi đấy.”

“Cái gì thế?”

“Code của chức năng thăm hỏi ngẫu nhiên.” Giọng nói của anh thoải mái: “Không phải nói làm không kịp sao? Tôi làm xong rồi đấy, tăng ca đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp