Có điều, Cố Thừa Viêm hi sinh đến vậy rồi, mà hai ngày nay đều không gặp được Tần Ấu Âm.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Ấu Âm sau khi biết đại ma đầu tới lui chỗ đó thì có chút lo lắng, không dám đến hội trường đông đúc, đối với nơi tập luyện mà Từ Nhiễm đã sắp xếp cũng từ chối. Căn bản đều ở trong kí túc xá, chờ đến khi bạn cùng phòng đi vắng mới luyện đàn.
Năm tiểu học, cô tình cờ tiếp xúc với đàn tì bà, đến bây giờ đã được gần mười năm. Trước kia khi còn nhỏ, mỗi lúc nhớ ba mẹ hoặc chịu sự bắt nạt của bạn bè, cô đều dùng đàn tì bà, giống như một người bạn chia sẻ mọi vui buồn của mình.
Đến năm cấp ba, giáo viên yêu cầu cô đại diện trường tham gia cuộc thi nhạc cụ, sau khi cô đoạt giải trở về, chính là thời điểm bị bắt nạt khủng khiếp nhất.
Tâm lý cô có bóng đen, đàn tì bà cũng vỡ tan, không có camera giám sát hay người nào có thể làm chứng, nhà trường bắt cô bồi thường, cô đành giao tiền thưởng và đưa thêm tiền cho dì nhỏ bồi thêm mới đủ.
Ngay cả khi số tiền này là ba cô gửi tới để cô tiêu xài thoải mái, chồng của dì nhỏ cũng không hài lòng, ngược lại còn liên tục mắng cô mặt dày, không biết xấu hổ.
Kể từ khi đó, số lần cô chạm vào đàn tì bà ngày một thưa thớt.
Sau đó, ba cô hỏi: “Âm Âm, vì sao không chơi đàn nữa?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT