Sau khi gọi xong lần thứ ba, Tần Ấu Âm cảm giác có gì đó không đúng, dứt khoát nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không để ý tới anh nữa.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhiệt độ càng lúc càng tăng cao, xe bus lắc lư chạy qua các con đường lớn nhỏ trong thành phố. Đại Y nằm gần như là bến đỗ cuối cùng, những người sót lại trên xe căn bản đều là sinh viên.

Tần Ấu Âm có thói quen là người xuống xe cuối cùng, Cố Thừa Viêm cũng không vội vàng, cứ ngồi một chỗ cùng cô, nhưng hai tay ngược lại không hề rảnh rỗi, Wechat của anh bị Trần Niên khủng bố đến mức chỉ muốn trực tiếp kéo cậu ta vào danh sách đen.

“Em đã sớm đến nơi rồi. Còn dẫn theo đoàn anh em đứng chờ sẵn ở cổng trường, cùng chứng kiến Viêm ca của chúng ta giúp mỹ nữ xinh đẹp xách vali đó.”

“Còn có cả mấy chị em hâm mộ anh từ hồi cấp Hai, đều tới chứng kiến xem khẩu vị của Viêm ca rốt cuộc là thế nào, để sau này biết mà cố gắng hơn nữa.”

“Không phải là anh cho rằng Đại Y không ai biết đến anh chứ? Vậy thì Viêm ca, anh đối với bản thân đúng là không quá hiểu biết rồi. Hôm nay, chỉ cần anh vừa xuống xe, đảm bảo không tới buổi tối, chuyện anh có đối tượng cả trường đều sẽ biết.”

Cố Thừa Viêm vuốt màn hình, đáp lại ba từ ngắn gọn.

“Lập tức cút!”

Ba giây sau, Trần Niên nói: “Ồ.”

Lúc xuống xe, cốp xe đang mở, đứng bên cạnh Tần Ấu Âm là thiếu niên tuấn tú ban nãy.

Anh liếc nhìn Tần Ấu Âm đang tới gần, lại nhìn vào chiếc vali lớn còn sót lại duy nhất bên trong: “Của em sao?”

Tần Ấu Âm gật đầu, khom người lấy, nam sinh nhanh hơn một bước, dịu dàng nói: “Để anh giúp em.”

Cánh tay duỗi ra vừa chạm tới mép vali thì đã có người khác còn nhanh hơn, nắm lấy tay cầm của vali rồi kéo ra ngoài một cách nhẹ nhàng.

Cố Thừa Viêm không hiểu vì sao, anh chỉ trả lời tin nhắn hai ba giây, bên này đã có người dám lợi dụng sơ hở.

Tiểu móng giò vậy mà khá được yêu thích nhỉ?

Cố Thừa Viêm nhìn bánh xe đã gãy, trực tiếp nhấc chiếc vali đi về phía cổng trường. Đi vài bước, phát hiện đằng sau không có động tĩnh, quay đầu lại nhìn thì thấy Tần Ấu Âm vẫn đang ngơ ngác tại chỗ.

“Tần Ấu Âm.” Cái tên xa lạ nhanh chóng trở nên quen thuộc, “Không đi báo danh?”

“Đi, đi…” Tần Ấu Âm đuổi theo, balo sau lưng khẽ đung đưa. Cô bối rối, “Nhưng mà, anh không mang theo hành lý à? Sao…”

Cố Thừa Viêm sắc mặt nhàn nhạt, hàm hồ đáp: “Anh đâu phải tân sinh viên, đương nhiên không có hành lý, đến cả cái này----”

Anh khẽ gõ vào vali, nói: “Cũng đã hỏng rồi, tiện tay giúp đàn em một chút, không được hay sao?”

Tần Ấu Âm: “Vậy quá làm phiền anh rồi…”

Cố Thừa Viêm trời sinh chân dài vai rộng, một tay đút túi quần, anh đứng thẳng dưới ánh mặt trời, toàn thân như được mạ bằng vàng ngọc. Thân ảnh cao lớn, đủ sức ngăn chặn cái nóng nực rọi vào cô.

Anh nghiêng người, bắt gặp đôi mắt mềm mại trong veo của người đối diện, trầm giọng nói: “Nếu em muốn tự mình xách, cơ thể xương cốt đau nhức sẽ ảnh hưởng đến việc đi học. Còn nếu muốn tìm nam sinh ban nãy giúp đỡ, cộng cả anh vào, thành ra em nợ hai người, mỗi người một phần ân tình.”

“Cho nên” Lý luận của Cố Thừa Viêm tương đối phù hợp, “Chỉ cần em không gây phiền phức cho anh, thì em là người có lợi nhất.”

Tần Ấu Âm chớp mắt.

…… Cũng có lý.

Cô không cách nào phản bác.

Cổng trường Đại Y năm ngoái mới đầu tư sửa sang lại, vô cùng khí thế và sang trọng. Bên trên còn treo một dải băng rôn bắt mắt: Nhiệt liệt chào đón tân sinh viên.

Trước cổng có bảng chỉ dẫn, hôm nay là ngày báo danh cuối cùng, toàn bộ thủ tục đến năm giờ sẽ dừng nhận.

Chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa.

Cố Thừa Viêm dáng cao chân dài, bước hai bước cũng đủ khiến Tần Ấu Âm chạy theo anh một đoạn. Cô vừa đến trước bàn làm thủ tục, đã bị mấy học trưởng vây quanh.

“Mẹ ơi, ở đâu ra cô gái dễ thương thế này, có phải đến nhầm chỗ rồi không?”

“Đừng ồn ào! Doạ người ta đi mất thì sao?”

“Đều cút hết đi! Em gái nhỏ vẫn chưa điền đơn, còn ồn ào nữa là tôi cho các cậu chuyển khoa đấy!”

Vị học trưởng nọ uy hiếp xong, quay người về phía Tần Ấu Âm nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Tới đây nào, anh đưa em đi làm thủ tục.”

Dứt lời, còn không quên chào hỏi Cố Thừa Viêm, coi anh như tân sinh viên cùng khoa: “Người anh em chờ ở đây một chút, tôi giúp em gái nhỏ này đã.”

Tần Ấu Âm như rơi xuống hố đen, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Cố Thừa Viêm đối mặt với hiện trường bắt cóc ngay trước mắt, lạnh lùng cười một tiếng, nhìn chằm chằm Tần Ấu Âm đang ngơ ngác chuẩn bị rời đi.

Anh vươn tay kéo cô lại phía mình, ngữ khí nghiêm túc: “Điền luôn ở đây đi, tôi còn phải đưa cô ấy về kí túc xá.”

Một câu vừa thốt ra, chứng tỏ thân phận giữa hai người, khiến tất cả đều im bặt.

Mười phút sau, từ học phí đến thẻ ra vào ký túc và các thủ tục liên quan đều đã hoàn thành.

Vị học trưởng ấm ức liếc nhìn Cố Thừa Viêm, nói với Tần Ấu Âm: “Em đến muộn quá, kí túc xá của khoa đã hết chỗ. Tạm thời sắp xếp em ở cùng với khoa lâm sàng, sau này sẽ điều chỉnh lại.”

Tần Ấu Âm đương nhiên không ý kiến, tuyệt đối nghe theo.

Cố Thừa Viêm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô thì có chút bực bội, một tay xách vali lên, tay còn lại kéo cô đi về hướng khu kí túc xá.

Khuôn viên trường có rất nhiều bậc phụ huynh, tần suất bị liếc nhìn của Tần Ấu Âm rất nhiều, cô đỏ mặt lấy hết dũng khí giãy dụa: “Anh, anh buông em ra.”

Cố Thừa Viêm nói: “Em lùn như vậy, nếu không dắt đi thì chờ em chạy theo đến bao giờ.”

“Nếu đến muộn, dì quản lý kí túc sẽ không chấp nhận đâu.” Anh doạ cô, “Ngày đầu đi học sẽ trừ vào học phần, sau này rất khó tốt nghiệp.”

Tần Ấu Âm lại nghẹn lời.

Cô cắn môi nhìn lên, so sánh chiều cao bản thân chỉ đến vai của anh.

Tại sao lại có lý như vậy…

Cô vẫn là không thể phản bác được.

Mấy ngày nay đón tiếp tân sinh viên, nữ sinh căn bản đều có người nhà hoặc nam sinh đi cùng xách hành lý, dì quản lý chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, đăng ký xong mới để Cố Thừa Viêm đi vào.

Nhưng Tần Ấu Âm lại không thoải mái như vậy.

Bởi vì tất cả các nữ sinh xung quanh, nhìn thấy ân nhân của cô liền sáng mắt, thu hút vô số sự chú ý và lời bàn tán, đến cô cũng trở thành tâm điểm của cơn bão này, bị người khác trừng mắt nhìn theo mà khẽ run rẩy.

“Trời ạ, đây là người trong trường chúng ta? Chất lượng cao như thế sao?!”

“Không biết nữa… Có điều, nhìn rất quen mắt, hình như…”

“… Là Cố Thừa Viêm của Nhị Trung?”

Cố Thừa Viêm không thèm để ý đến, người khác cũng không dám đến gần. Anh đưa Tần Ấu Âm lên lầu ba, đặt vali của cô xuống trước cửa phòng kí túc.

Cửa phòng đóng chặt, xung quanh khá yên tĩnh.

Tần Ấu Âm rốt cục thở phào nhẹ nhõm, hai tay chắp lại hơi cúi người với Cố Thừa Viêm: “Cảm ơn…”

Cố Thừa Viêm nhướng mày: “Cảm ơn ai?”

Tần Ấu Âm lí nhí: “Cảm ơn… đàn anh.”

Có điều, nợ người ta hai ân tình rồi, cô làm sao để trả lại đây…

Cô lúng túng cúi đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng ngồi xổm xuống, lấy từ bên trong vali ra một chiếc hộp lớn được bọc gọn gàng, vừa mở ra, mùi hương ngào ngạt đã thổi tới.

Cố Thừa Viêm cau mày theo phản xạ.

Đây là cái gì?

Tần Ấu Âm chọn ra vài cái đấy ắp hai tay, đáy mắt sáng ngời, cẩn thận nói: “Đây là đặc sản bánh kẹo quê hương em, là dì nhỏ của em làm, rất sạch sẽ. Em, tặng anh.”

Cố Thừa Viêm nhìn mấy thứ đồ ngọt mà anh thường tránh.

Lại hướng lên cô gái nhỏ đáy mắt đang trực chờ nhìn anh.

Ma xui quỷ khiến thế nào khiến anh nhận lấy.

Cố Thừa Viêm đi xuống cửa bên ngoài kí túc xá, Trần Niên đã đứng mai phục bên cạnh từ sớm, vốn dĩ còn cả một đống lời muốn nói, nào ngờ thoáng liếc qua mấy thứ trong tay Viêm ca, hai mắt lập tức trợn tròn.

“Cái gì thế? Quà của thiên thần đó hả?”

Cậu nhanh tay chộp lấy một miếng, bóc ra rồi cho vào miệng, nhai chóp chép rồi hét lớn: “Ngọt chết mất khụ khụ---Ngọt quá đi mất, đến em còn không chịu nổi, anh mau vứt đi đi.”

Viêm ca sợ nhất là đồ ngọt, bình thường đến nước cam còn uống không trôi.

Huống chi là thứ đồ ăn ngọt đến mức gây chết người thế này.

Cố Thừa Viêm lườm cậu một cái, đem thứ trong tay giấu đi. Anh chọn một cái rồi bóc ra, cẩn thận ngửi, nếm một chút, ngẩng đầu cho vào miệng.

Trần Niên chết lặng.

Cố Thừa Viêm hai tay chống hông, ngậm đắng nuốt cay ăn hết viên kẹo, quệt khoé miệng.

“Viêm ca, thế… thế nào?”

Cố Thừa Viêm mắng một tiếng.

“Cái này mà gọi là không ngon?” Anh cố gắng kiềm nén sự khó chịu trong dạ dày, sắc mặt cao lãnh, ánh mắt coi thường nhìn Trần Niên, “Cậu chỉ cmn được cái già mồm.”

-

Tần Ấu Âm đứng ở hành lang chuẩn bị tốt tâm lý, mới dè dặt gõ cửa phòng kí túc 316.

“Ai thế? Cửa không khoá đâu, tự vào đi! Chúng tôi còn đang bận đây!”

Tần Ấu Âm nghe thấy thanh âm ồn ào của nữ sinh bên trong, đè nén nhịp tim đập mạnh, nhẹ nhàng mở cửa. Vừa bước vào liền nhìn thấy ba cô gái đang tụ tập ở ban công, cao hứng nhìn xuống bên dưới lầu.

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa quay đầu: “Cậu tìm ai vậy?”

Hỏi xong, thoáng nhìn qua vali lớn của Tần Ấu Âm, chợt hiểu ra vấn đề, nhanh chóng tiến lại gần: “Bạn cùng phòng phải không?”

Tần Ấu Âm nhìn nữ sinh cao gầy, tâm lý có chút sợ hãi, lo lắng gật đầu: “Chào cậu…”

Nữ sinh tóc đuôi ngựa cười lớn, thân thiết kéo cô đến ban công: “Chào hỏi sau đi, mau đến đây cùng ngắm soái ca!”

Hai cô gái còn lại cùng lúc quay đầu, cô gái búi tóc cao là người lùn nhất trong đám, nhưng cũng cao khoảng 1m65, cô mở to mắt kêu lên: “Phòng chúng ta có búp bê sống nha!”

Cô nàng còn lại tóc dài xoăn sóng, bề ngoài xinh đẹp nhất, trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên xem như chào hỏi.

Tóc đuôi ngựa kéo Tần Ấu Âm đến bên cửa sổ, hưng phấn chỉ tay xuống dưới: “Người mà đặc biệt cao kia kìa! Nhìn thấy chưa?”

Tần Ấu Âm vốn mong muốn hoà nhập với quần thể, hiện tại đương nhiên nghe lời, mặc dù đối với soái ca cô quá không tò mò, nhưng vẫn kiễng chân nghiêng người lên nhìn cùng mọi người.

Tóc đuôi ngựa nhìn cô mà lo thay, đôi chân mang dày cao gót đẩy một chiếc ghế đẩu đến chỗ cô: “Không đủ cao thì đứng ở đây, mau lên đi mau lên đi.”

Tần Ấu Âm đáp ứng, cuối cùng cũng mở mang tầm mắt. Phát hiện ban công bên trái bên phải đều có nữ sinh đang đứng, thâm tâm có phần kinh ngạc, cô thuận theo nghiêng đầu nhìn qua, hít thở ngưng trệ lại vài giây.

Đó chẳng phải là……

“Có phải vô cùng đẹp trai không!” Tóc búi cao không giấu được khuôn mặt hoa si của mình, chủ động phổ cập cho Tần Ấu Âm, “Nhìn cậu không giống người bản địa, chắc chắn không biết anh ấy. Anh ấy tên là Cố Thừa Viêm, trước kia lúc học cấp Hai khá là nổi tiếng đó.”

Tóc đuôi ngựa bổ sung: “Gia đình rất giàu có---”

Tóc búi cao: “Quan trọng là đẹp trai.”

Tóc đuôi ngựa cường điệu: “Thật ra con người anh ấy khá tàn nhẫn! Nghe nói lúc học cấp Hai toàn đánh nhau chơi bời, người khác còn lén lút đặt biệt danh là Diêm vương. Mấy lần đánh người khác sống không bằng chết, mấy vết sẹo trên người đều đã được xăm hình để che đi. Ngay cả mấy người lăn lộn trong xã hội nhìn anh ta đều kiêng nể---”

Cô trượt chân, cả người ngã nhào khỏi ghế, phịch một tiếng.

Ân nhân…

Không chỉ hay nói bậy…

Còn xăm hình? Đánh nhau? Suýt… hại chết người khác?

Ba điều cấm kỵ của dì nhỏ, anh đều có. Không thừa không thiếu, hoàn toàn đầy đủ?!

Tần Ấu Âm vịn vào ban công đứng dậy, ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu Cố Thừa Viêm.

Cố Thừa Viêm tựa hồ như nhận thức được điều gì đó, đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên, nhìn về khung cửa sổ nơi cô đang đứng.

Hoàng hôn buông xuống, dáng người cao ráo của anh trải dài, mái tóc ngắn màu đen nhuộm vài vệt sáng, sống mũi anh cao thẳng, mặt mũi sáng sủa tuấn tú.

Bên tai lập tức truyền tới thanh âm xôn xao to nhỏ tán thưởng của các nữ sinh.

Cố Thừa Viễm nhìn thấy bóng dáng cô gái nhỏ trên lầu ba, khoé môi vốn dĩ đang hạ xuống hơi cong lên, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, anh vẫy tay về phía cô.

Trái tim Tần Ấu Âm chệch nhịp.

Thứ anh đang nắm trong tay…

Là…

Giấy bọc của đồ ngọt cô đưa?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play