Câu nói “Em mời anh đi ăn”, Cố Thừa Viêm thường xuyên được nghe, không chỉ vậy còn nghe nhiều đến mức lười từ chối, trực tiếp làm ngơ.
Anh chưa từng nghĩ rằng, ngày mà mấy chữ tương đồng này phát ra từ miệng cô gái nhỏ, có thể khiến anh phấn khích đến độ muốn bay thẳng lên trời.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thừa Viêm ôm điện thoại, vòng đi vòng lại ở ban công mấy lần, nhận ra mình càng ngày giống chú chó Husky ở nhà, trông mong món móng giò kho ngon lành trước mặt, thèm đến độ chân chỉ muốn đạp lên, lấy xuống nuốt chửng.
Nhưng ít nhiều vẫn phải nhịn xuống.
Không thể doạ món móng giò kho nhút nhát kia.
Cố Thừa Viêm điều chỉnh ngữ khí của mình, gắng sức bình tĩnh hỏi, “Hôm nào em mời?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play