Lâm Tự rất trắng, trắng như ánh trăng đêm vào mùa thu ở nơi thôn quê.
Nhưng lúc này đây, thứ mà chàng trai ở bên vách tường đó nhìn thấy ở anh không chỉ là bờ lưng trắng như tuyết, mà còn là những vết thương trông thật kinh người trên lưng.
Nguyên nhân của những vết thương ấy, cậu quá rõ rồi, hai người bị đánh cùng nhau mà.
Cậu không chuyển ánh mắt đi nơi khác được, cứ nhìn mãi, quả táo trên tay cũng quên mất phải ăn.
Trong hơi nóng bốc lên, người đó trở nên mông lung mờ ảo.
Nhịp tim của người trên vách tường càng lúc càng nhanh, mặt cũng bắt đầu nóng dần lên.
Cậu thấy hơi choáng váng, hít thở không thông, cả người mơ mơ màng màng, giống như những hơi nước ấy đã trói chặt lấy cậu, làm cậu thiếu mất oxi.
Không biết từ khi nào, chân cũng bắt đầu mềm đi, không cẩn thận té từ trên vách tường xuống.
Lần này, cậu té vào trong sân.
Lâm Tự đang tắm thì nghe thấy tiếng động trong sân, quay đầu nhìn ra ngoài, lúc này mới nhớ ra màn cửa sổ còn lại anh đã quên kéo.
Tường nhà anh xây cao, theo lý mà nói nếu không kéo màn lại cũng sẽ không nhìn thấy gì được cả, nhưng mỗi lần anh đều sẽ kéo lại cả, cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Nghe thấy tiếng động đó anh tưởng đám du côn ấy lại quay lại nữa, anh lập tức đứng dậy khỏi mặt nước, mặc quần và khoác áo lên bước ra ngoài.
Trong sân, chỉ có một tên lưu manh đang muốn đào tẩu, đang đạp lên tảng đá ven tường muốn trèo ra ngoài.
Lâm Tự nói: “Sao lại là cậu?”
Chàng trai bị bắt tại trận, cả người cậu dán sát vào bức tường dùng sức thở hổn hển, cậu không dám quay đầu lại, tim đập quá nhanh.
Lâm Tự nhìn thấy quả táo dưới đất, bị cắn một ngụm, đáng thương nằm ở dưới đất.
Anh bước qua, cầm lấy gậy dưới gốc táo lên, khẽ gõ lên vai chàng trai: “Lần này muốn trộm cái gì?”
Chàng trai hít thở sâu, không ngừng chớp mắt.
"Quay qua đây." Lâm Tự ra lệnh.
Chàng trai không dám động đậy, như là bị đông cứng vào tường rồi vậy.
Lâm Tự mất kiên nhẫn, đưa tay ra kéo cậu, thế là kéo được người ra khỏi bức tường ấy.
Lâm Tự vừa bước ra khỏi thùng gỗ cả người vẫn còn hơi ướt, tóc vẫn còn ướt tí tách.
Hai gò má anh ửng hồng, nút áo vẫn chưa gài lại.
Chàng trai không ngừng lùi về phía sau, trốn vào bên sau thân cây.
"Biết sẽ bị đánh mà còn dám vào đây?" Lâm Tự hỏi.
Chàng trai giải thích: “Tôi không cẩn thận mà.”
"Phải bất cẩn thế nào mới có thể té vào trong sân nhà tôi?" Lâm Tự nói với cậu “Cậu có biết cái này gọi là xâm nhập gia cư bất hợp pháp không, cậu, và đám côn đồn lúc trước, tôi mà báo cảnh sát là tất cả đều bị túm hết đấy.”
Chàng trai chỉ trốn sau thân cây nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy khác đi.
Trắng như trăng sáng.
Lại xa cách như vầng trăng kia.
Cậu nuốt nước bọt, mạnh mẽ quay người đi, không nhìn Lâm Tự nữa.
Cậu tựa lưng vào gốc cây, ánh mắt lại nhìn vào một nơi xa xăm.
Lâm Tự nhìn thấy phản ứng kỳ lạ của cậu, trừng cậu một lúc sau đó hỏi: “Cậu lại đói rồi? Muốn ăn mì?”
Chàng trai mới đầu lắc đầu mạnh, sau đó lại gật đầu.
Lâm Tự vòng lên phía trước, nhìn cậu đánh giá một lúc, phát hiện cậu vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, căn bản không hề thay qua lần nào.
Một thằng nhóc lang thang chính hiệu.
“Cậu cho chỗ tôi là quán ăn sao?”
Chàng trai cúi thấp đầu xuống.
Nhưng cậu lại ngẩng đầu lên rất nhanh sau đó, nói với Lâm Tự: “Anh sai tôi làm việc đi, rồi cho tôi cơm ăn.”
“Nhà tôi không có việc cho cậu làm.”
Chỉ nghe thấy chàng trai nói: “Anh đi tắm, tôi chà lưng cho anh, tắm xong rồi tôi đổ nước cho anh.”
Lâm Tự nhíu mày lại, nhìn cậu đề phòng.
"Sao cậu biết tôi đang tắm?" Gậy gỗ của Lâm Tự chỉ vào chóp mũi chàng trai “Cậu nhìn trộm tôi?”
Hơi thở của chàng trai lại rối loạn.
“Cậu bao nhiêu tuổi?”
Lâm Tự hỏi.
"Mười tám." Chàng trai nói “Cũng có thể là mười chín.”
“Rốt cuộc là bao nhiêu?”
"Không biết." Cậu nói “Tôi nhớ là mười chín.”
Lâm Tự không hiểu, sao lại có người ngay cả mình bao nhiêu tuổi cũng không biết được như vậy.
"Được, đã thành niên rồi." Lâm Tự nói “Tôi tố cáo cậu xâm nhập gia cư bất hợp pháp còn nhìn trộm tôi, cậu sợ hay không?”
Chàng trai không lên tiếng, chỉ nhìn anh.
Lâm Tự và cậu nhìn nhau một lúc, đặt tay xuống: “Cút ra ngoài, cậu mà đến nữa tôi báo cảnh sát thật đấy.”
Chàng trai không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Tự mãi như vậy.
Bỗng nhiên, Lâm Tự cảm thấy cậu con trai trước mặt này giống như một con mãnh thú trong rừng núi, con thú nhỏ đói bụng rất lâu này xem anh như là một con mồi.
"Tôi không nấu mì cho cậu nữa đâu." Lâm Tự dẫm lên chiếc ghế bên cạnh hái đi quả táo vứt vào trong lòng đối phương.
“Cho cậu quả táo cuối cùng, sau này đừng tới đây nữa.”
Anh nói xong, quay người vào trong, vừa bước đi được hai bước thì nghe đối phương ở phía sau nói: “Anh thật xinh đẹp.”
Lâm Tự giống như bị một tia sét đánh trúng.
Anh quay đầu lại hỏi đối phương: “Cậu nói cái gì?”
Hai tay chàng trai ấy cầm lấy quả táo, cả người dơ bẩn như một tín đồ hành hương hơn vạn dặm đường.
Cậu nói: “Anh thật xinh đẹp.”
Cậu nói: “Anh đẹp thật đấy.”