Khương Thận Viễn đã đứng sẵn ở lối ra sau sân khấu, khi Mạnh Kim Dương vừa quay lại, anh liền ôm lấy cô gái có khuôn mặt trắng bệch, "Kim Dương, đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi, chuyện hôm nay sẽ không lan truyền ra ngoài, nhà trường đang soạn thảo thỏa thuận bảo mật, nếu em không muốn ở lại trường này nữa, chúng ta sẽ chuyển trường."
Mạnh Kim Dương run rẩy nắm lấy áo của Khương Thận Viễn, áp mặt vào ngực anh, bộ vest có hơi cộm nhưng lại rất ấm áp.
Cô ấy nhẹ giọng nói: “Không sao, nếu em đã dám nói, tức là em đã có thể đối mặt, anh không cần phải lo lắng.” Khương Thận Viễn vỗ vai cô rồi buông tay ra.
Mạnh Kim Dương bước từng bước đến trước mặt Cố Mang, khẽ mỉm cười, hốc mắt hơi ươn ướt, nắm lấy tay cô, "Cố Mang, cậu xem, tớ không sao rồi, tớ đã ổn rồi."
Năm đó, cô ấy bỏ học, tinh thần hoàn toàn bất thường, như kẻ điên, đến cả ba mẹ cũng không nhận ra.
Ban đầu, ba mẹ còn chịu đựng, sau dần thấy cô ấy là gánh nặng, là nỗi nhục, nên bỏ mặc cô ấy, lựa chọn sinh thêm đứa con khác.
Là Cố Mang đã giúp đỡ cô ấy, cho cô ấy vào viện điều dưỡng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play