Lâm Sương có chút chịu không nổi, hạ giọng hỏi: “Em gái Cố, em có bao nhiêu tiền?”

Cố Mang cụp mắt, mi dài che khuất cảm xúc dưới đáy mắt.

Ngón tay mảnh mai của cô lướt dọc theo viền điện thoại, không lên tiếng.

Cố Tứ tiến lại gần, che miệng khẽ nói: “Chị em không còn nhiều tiền, gom góp hết cũng chỉ được sáu mươi triệu.”

Lâm Sương cau mày: “Vậy làm sao bây giờ? Dạo này chị chi tiêu hơi nhiều, trong thẻ chỉ còn mỗi mươi triệu, còn anh chàng Lục thiếu trên kia thì không thiếu tiền, có lẽ chúng ta không thể mua được viên ngọc này.”

Cố Tứ vẻ mặt phức tạp nói: “Lâm tỷ, chị vẫn chưa bỏ cái tật đi đâu cũng tiêu xài hoang phí cùng nói câu - 'Hôm nay tất cả mọi chi phí đều do Lâm tiểu thư thanh toán' à?”

Lâm Sương chính nghĩa nói: “Thói quen tốt giúp người như thế này sao có thể bỏ được!”

Cố Tứ: “...”

"Được rồi," Cố Mang lên tiếng, “Lục Thừa Châu đúng không, tôi nhớ hắn từng đặt đơn của tôi, dặn dò Vân Lăng về sau nếu nhận đơn của người này thì nâng giá gấp mười lần so với giá thị trường rồi mới báo cho tôi biết, tôi có tiếp hay không còn tùy vào tâm trạng.”

Có tiền hả?

Được thôi.

Lâm Sương nhịn không được bật cười, “Hiểu rồi.”

Không ngờ chỉ vì một miếng ngọc đêm nay, lại khiến hai người này tranh cãi.

Mười lần!

Lên đến cả trăm triệu rồi!

Cố Mang đứng dậy, đôi mắt và lông mày thanh tú toát lên vẻ lạnh lùng, mũ áo khoác trùm đầu, hai tay đút túi bước ra ngoài.

Cả người tỏa ra sự lạnh lẽo.

"Chị Lâm, chúng em đi trước đây." Cố Tứ vội vàng nhảy xuống khỏi ghế sofa, đôi chân ngắn đuổi theo Cố Mang.

Tâm trạng Cố Mang rất xấu, xấu đến mức không thể tả nổi.

Đáy mắt cô lạnh lẽo, phủ đầy tơ máu.

Cả người cô toả ra áp suất thấp.

Cố Tứ không dám chọc giận cô, chị gái cậu chưa bao giờ chịu thiệt thòi như vậy.

Điều quan trọng nhất là, viên ngọc này đối với họ rất quan trọng.

Hơn nữa, từ trước đến nay, chỉ có chị gái cậu là không muốn làm  chứ không có chuyện gì mà chị ấy  làm không được.

Lần này đụng phải đối thủ ngang tài ngang sức.

Cậu  cẩn thận đi theo sau Cố Mang bước ra khỏi quán bar.

Cổng Thiên Cung uy nghi như cổng cung điện, trước mặt là một dãy chỗ đỗ xe VIP, toàn là xe thể thao trị giá hàng chục triệu.

Vài tên công tử bột vắt chéo chân ngồi trên nắp capo xe mui trần.

Khi Cố Mang đi ngang qua, tất cả đều nhảy xuống chắn trước mặt cô.

Từ trong quán bar, họ đã để ý đến Cố Mang.

Đã chờ một tiếng đồng hồ mới thấy người ta đi ra.

Mấy tên công tử bột cười một cách nham hiểm.

“Em gái, muộn thế này rồi, có muốn các anh đưa em về nhà không?”

"Đúng rồi đó em gái, muộn như này rồi thì hay là khỏi về đi, anh trai sẽ mở một dãy phòng cao cấp nhất tại khách sạn cho em  chơi với các anh.”

“Chiếc xe thể thao của anh trai thật sự rất thoải mái, muốn thử không?”

Đáy mắt Cố Tứ lạnh đi, đôi mắt to đẹp híp lại, nụ cười tà mị thoáng qua.

Được thôi, có mấy kẻ ngu ngốc tự đến chuốc họa.

Đụng vào đại lão tâm trạng đang không tốt, kết cục thật thảm hại.

Mày kiếm thanh tú của Cố Mang như hồ nước lạnh giá, không hề nhúc nhích, môi mỏng phun ra một chữ: “Lăn.”

( “ Lăn” này dịch là “cút” mà mình thấy ko hợp với câu sau nên mình giữ nguyên nhe.) 

Đám công tử bột nhìn mỹ nhân lạnh lùng như nhím, nhưng lại càng thêm quyến rũ, cười lớn.

“Hahaha, cô ta bảo anh em chúng ta lăn kìa.”

“ Em gái, lăn như thế nào? Dạy anh trai nào.”

“Lăn giường hả em gái, ha ha ha...”

Một tên công tử nhà giàu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của Cố Mang, tâm ngứa ngáy không chịu nổi, đưa tay ra định sờ Cố Mang.

Chưa kịp chạm vào người, cổ tay hắn đã bị tóm chặt.

Tiếng thét thảm thiết vang vọng trong đêm tối.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play