"Giúp nhà họ Lục mà lại không cho tôi ăn cơm?" Giọng cô gái trầm thấp.
Lục Thừa Châu khẽ nhếch môi mỏng, "Em đang tuổi ăn tuổi lớn, sao anh có thể để em nhịn đói được."
Cố Mang nhìn anh, nghiêm túc nói: "Tôi đúng là đang tuổi phát triển, nhưng tôi không phải trẻ con."
Mỗi lần nhìn thấy vẻ nghiêm túc của cô, Lục Thừa Châu đều không nhịn được bật cười.
Anh rời khỏi giường, đứng thẳng người, nhìn cô, nụ cười nhàn nhạt trong mắt vẫn chưa tan, "Đi thôi, anh đưa em đi ăn."
Cố Mang gật đầu.
Có thể thấy cô thực sự đói rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play