Khi Cố Mang và Cố Tứ đến, buổi đấu giá đã bắt đầu.
Vị trí của Lâm Sương rất dễ tìm, là nơi dễ nhìn thấy nhất.
Cố Tứ chưa bao giờ đến nơi này, suốt dọc đường không ngừng reo hò.
"Chị ơi! Nơi này nhìn vui quá! Ôi!" Bộ dạng như chưa từng thấy gì trên đời.
Lâm Sương nhìn Cố Tứ đội mũ lưỡi trai màu đen, khoác áo khoác bò ngắn đen, quần đen, đi giày da đen, ngũ quan xinh đẹp tinh tế vô cùng, suýt ngất xỉu vì dễ thương!
“Trời ơi! Cố Mang! Cậu bé này đáng yêu quá đi! Chị muốn sinh con trai!”
Cố Mang mặc kệ Lâm Sương đang ồn ào, ngồi xuống ghế sofa, ném một hộp sữa bò vượng tử vào lòng Cố Tứ.
"Đừng hòng uống rượu." Giọng cô chậm rãi, đầy uy lực.
Cố Tứ nhếch môi, cắm ống hút vào hộp sữa vượng tử.
Nhìn chị gái mình tự cầm lấy chai rượu, khéo léo gõ vào mép bàn, bật nắp chai, nắp chai được chị ấy tóm lấy trong lòng bàn tay một cách chính xác, hững hờ ném lên bàn.
Chị gái của cậu thật xinh đẹp!
Cố Mang nhấp một ngụm rượu, “Khi nào bắt đầu bán đấu giá ngọc?”
"Mới bắt đầu thôi, món cuối cùng sẽ là một tiếng sau," Lâm Sương nhướng mày nhìn về một gian hàng trên lầu hai, cười một cách ranh mãnh, “Lục Thừa Châu đang ở đó.”
Cố Mang ngẩng đầu uống rượu, đường cong cổ họng đầy mê hoặc, cằm trắng ngần như ngọc, khóe mắt thong thả liếc nhìn.
Người đàn ông ngồi vắt vẻo trên sô-fa, tay vắt chéo lên thành ghế, chiếc áo sơ mi đen được xắn tới khuỷu tay, lộ ra làn da trắng ngần, đầu ngón tay thon dài và sạch sẽ kẹp điếu thuốc.
Ánh đèn lấp lánh, chỉ cần một góc nghiêng trong làn khói mờ cũng đủ khiến người ta chao đảo.
Cố Mang thu hồi tầm nhìn, “Ồ.”
"Ồ?" Lâm Sương hơi mở to mắt, “Chị nói em gái Cố, em không thể chỉ vì bản thân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà khinh thường Lục thiếu gia có thể chiến đấu ngang hàng với em được chứ."
Cố Mang phun ra ba chữ: “Không có hứng thú.”
Lâm Sương: “...”
…
Tầng hai.
Lục Thừa Châu vừa bước vào quán bar, ngay lập tức đã chú ý đến Cố Mang.
Không phải là anh rảnh rỗi.
Mà là vì Cố Mang dẫn theo một đứa trẻ vào, bị nhân viên quán bar chặn lại hỏi han.
Cô nói gì đó, nhân viên mới chịu nhường đường.
Mang theo con trai đến quán bar, bên dưới náo nhiệt ồn ào.
Đặc biệt là khuôn mặt Cố Mang, có rất nhiều cặp mắt trần trụi đang nhìn thẳng vào cô.
Những người đi cùng cũng nhìn theo ánh mắt của anh và phát hiện ra cảnh tượng này.
Tần Phóng chậc lưỡi thở dài: “Tôi lần đầu tiên nhìn thấy sự kết hợp này trong quán bar.”
Đứa trẻ ăn mặc giống như phiên bản thu nhỏ của người phụ nữ, toàn thân đều là màu đen.
Mẹ và con trai khá giống nhau.
Hạ Nhất Độ thong thả lắc ly rượu, nhìn xuống dưới. Từ góc độ của anh ta, vừa vặn nhìn thấy mặt chính diện của Cố Tứ, kính suýt trượt xuống, “Nhóc con uống sữa vượng tử à?”
Tần Phóng vươn cổ nhìn, “Chết tiệt! Uống sữa vượng tử ở quán bar? Có sáng tạo đấy.”
Hạ Nhất Độ nói: “Trông cũng được.”
Hai người phụ nữ có nhan sắc theo hai phong cách khác nhau.
Một người phụ nữ để mặt mộc, xinh đẹp đến mức khiến người ta hoài nghi về cấu tạo ngũ quan của cô ấy.
Bạn nhỏ cũng rất tinh tế.
Tần Phóng gật đầu.
Lục Thừa Châu im lặng.
Đám thiếu gia nhà giàu này, chuyện gì mới mẻ cũng chỉ giữ được sự chú ý trong vài chục giây, chẳng mấy chốc đã mất hứng thú với Cố Mang và hai người kia.
Tần Phóng hỏi: “Anh Thừa, anh vẫn chưa tìm được vị thần y đó à?”
Hạ Nhất Độ ngẩng đầu lên.
Lục Thừa Châu nhíu mày, hít một hơi thuốc lá, “Không có, hắn được ít nhất hai hacker giúp che giấu tung tích.”
Hạ Nhất Độ cũng ngạc nhiên, “Chẳng ai thấy được mặt của thần y cả? Là nam hay nữ cũng không biết, nhưng mà đã biết có người như vậy thì không có lý gì không để lại dấu vết gì chứ?”
Tần Phóng nói: “Cũng không trách Thừa ca không tìm được người, anh xem chỗ vị thần y này xuất hiện có phải là nơi con người hay lui tới không? Trường học, quán bar, đâu giống nơi thiên sứ áo trắng cứu người chứ!”.
Nơi hắn đến đông người và hỗn loạn, tìm cũng chẳng tìm được.
Hạ Nhất Độ gật đầu đồng tình: “Thừa ca, cậu cũng đừng quá lo lắng, nhà họ Lục có nhiều bác sĩ giỏi như vậy, bà nội sẽ không sao đâu.”
Lục Thừa Châu dập tắt tàn thuốc: “Viên ngọc đó thần kỳ như vậy sao? Hiệu quả hơn cả thuốc ngủ?”
Hạ Nhất Độ nói: “Tôi chưa từng nhìn thấy hay thử nó. Tất cả đều chỉ là tin đồn, nhưng những món đồ do Thiên Khải bán đấu giá không bao giờ có thể là giả.”
Bà Lục hiện đang ốm nặng đến mức không thể ngủ không ngon, tinh thần rất tệ.
Còn nước còn tát.
Lục Thừa Châu liếc mắt nhìn bục đấu giá, sắp đến lượt viên ngọc kia rồi.