Thứ hai, sáng sớm.

Tin tức về kết quả thi đã lan truyền khắp khối 12, đi trên đường có thể cảm nhận được bầu không khí bồn chồn, náo nhiệt.

Mỗi khối ở trường trung học Minh Thành có một màu đồng phục khác nhau.

Khối 12 mặc áo đồng phục màu xanh, tay đen.

Từng nhóm tụ tập, miệng bàn tán rôm rả về điểm thi sắp được công bố ngày hôm nay, ai cũng mong chờ xem màn "hài hước" của lớp 20.

Trong tiết tự học buổi sáng, bầu không khí này trực tiếp bị đẩy lên cao trào!

Ngoại trừ lớp 1 nghiêm túc trong tiết tự học sớm, các lớp còn lại đều háo hức chờ đợi kết quả của mình.

Xem náo nhiệt cũng không phải chuyện gì to tát

Lớp 1

"Âm Âm, bài thi hôm qua cậu trả lời đúng hết, vậy cậu nghĩ mình sẽ được bao nhiêu điểm?" - Cậu học sinh phía sau Cố Âm hỏi cô ta.

Cố Âm mím môi, giọng nhẹ nhàng: "Trừ câu cuối cùng môn Toán và câu cuối cùng môn Vật lý, còn lại đều đúng."

Cậu học sinh mở to mắt ngạc nhiên: "Vậy lần này cậu có thể đạt hơn 700 điểm không?"

Cố Âm nhíu mày lắc đầu: "Có lẽ khoảng 690 điểm."

"Cậu giỏi quá, đề thi lần này siêu khó!" - Cậu học sinh đầy vẻ kinh ngạc, sau đó lại hỏi Lục Ý, người đang ngồi cách một lối đi cùng với một nữ sinh: "Lục Ý, còn cậu, lần này cậu có thể đạt bao nhiêu điểm?"

Lục Ý liếc nhìn Cố Âm, lạnh lùng nói: "Khoảng 690 điểm."

Cô cũng giống như Cố Âm, không làm được câu cuối cùng môn Toán và Vật lý, tiếng Anh và Văn lại bị trừ một số điểm, nên chỉ được khoảng 690 điểm.

Cậu học sinh ngẩn người ra.

Đây không phải là quá sức sao?

Có khả năng hai người này lại đồng hạng nhất?

Rốt cuộc, trong toàn khối, Cố Âm và Lục Ý gần như là những học sinh xuất sắc nhất, ai có thể tranh vị trí nhất với hai người họ?

Lớp 1 không ai bàn tán về vụ cá cược và kết quả thi.

Trong mắt họ, Lớp 20 và họ hoàn toàn khác biệt.

Họ sẽ không thua.

Ngay cả Lục Ý cũng chưa bao giờ nghi ngờ Lớp 1 sẽ thua, chuyện này không đáng để cô quan tâm.

Lớp 20

Bình thường ồn ào náo nhiệt, giờ đây lớp học yên tĩnh đến mức khó tin.

Từng bạn học sinh một ủ rũ ngồi tại chỗ của mình, thở dài thườn thượt, như đang chờ đợi kết quả tử thần cuối cùng.

Mạnh Kim Dương thản nhiên ôn bài tiếng Anh, thầm đọc những từ vựng mà mình còn chưa thành thạo.

Cố Mang kê một chiếc đệm mềm lên bàn, nằm úp mặt xuống đó ngủ.

Chiếc đệm là Mạnh Kim Dương mua cho Cố Mang vì sợ cô ngủ không thoải mái.

Lục Dương nhìn người chị đại nằm ngủ bên cạnh một cách bình thản, gãi đầu gãi tai.

Sáng nay điểm đã ra rồi, bây giờ phải làm sao?

Chẳng lẽ lại vứt bỏ sĩ diện để cho người ta giẫm đạp?

Tiểu Béo nhìn Lục Dương một cách khổ sở, rồi lại nhìn Sở Nghiêu, thở dài một tiếng.

Cố Mang bị tiếng thở dài liên tục đánh thức, bực bội đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng như băng quét qua họ.

Đáy mắt ửng đỏ, đôi mắt và lông mày thanh tú lạnh lùng cuồng dã.

Cả người toát ra luồng khí áp thấp.

Lục Dương bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh ùa lên đỉnh đầu, sống lưng cứng đờ: "Chị, Chị Mang, sao vậy?"

Cố Mang sắc mặt rất khó coi, lạnh lùng lên tiếng: "Lần này nhất khối sẽ ở lớp chúng ta, im lặng hết đi, đừng quấy rầy tôi ngủ nữa."

Giọng nói nhẹ nhàng và chậm rãi, khiến người ta rùng mình.

Lục Dương cau mày, nhìn Cố Mang mấy lần, ánh mắt phức tạp: "Chị Mang, có phải chị ngủ mơ không?"

Nhất khối ở lớp bọn họ?

Sao có thể?!

Cố Mang hững hờ chống tay lên mặt, một bên mày nhướng lên, vừa hoang dã vừa cuồng ngạo, khẽ khàng lên tiếng: "Không tin tôi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play