Tan học, Lục Dương không biết đi đâu.
Mạnh Kim Dương đến ngồi bên cạnh Cố Mang, "Tớ xem đề thi tuần trước rồi, điểm của tớ còn kém thủ khoa lớp kế bên."
Cố Mang chống cằm, một bên tai đeo tai nghe, đang gọi điện thoại, nói sang bên kia: "Tôi có việc, dạo này tôi không nhận đơn, đừng làm phiền tôi nữa."
Tháo tai nghe, nhét cả điện thoại vào túi.
Cô nhìn Mạnh Kim Dương, giọng nói thanh tao, chín phần lạnh lùng: "Khó vậy sao?"
Mạnh Kim Dương gật đầu: "Mặc dù nội dung học giống nhau, nhưng độ khó của đề thi mỗi trường khác nhau."
Cố Mang những năm qua chỉ riêng việc thuê gia sư cho Mạnh Kim Dương, đã tiêu tốn vài triệu, trình độ học tập của Mạnh Kim Dương như thế nào cô vẫn nắm rõ.
Đề thi của trường Trung học Minh Thành khó vậy ư?
Cô tùy ý nói: "Không sao cả, cậu có thể thi được bao nhiêu thì được bấy nhiêu."
Mạnh Kim Dương hít một hơi thật sâu: "Giá như có đề thi và tài liệu ôn tập nội bộ của trường Trung học Thanh Thủy thì tốt biết bao, đề thi và tài liệu ôn tập nội bộ của trường họ là đỉnh cao nhất toàn quốc."
Con ngươi của Cố Mang nheo lại.
"Nhưng tài liệu của họ chỉ dành cho học sinh nội bộ, không được phép truyền ra ngoài, trường đó có bằng sáng chế và bản quyền." Mạnh Kim Dương nói đầy tiếc nuối, rồi lại tự an ủi bản thân: "Thôi được rồi, mình vẫn nên ôn tập cẩn thận, còn ba ngày nữa cơ mà--"
….
Buổi tối, Cố Mang lần đầu tiên quay lại ký túc xá, Mạnh Kim Dương đã giúp cô dọn dẹp giường chiếu, bàn ghế đầy đủ.
Thẩm Hoan ở cùng phòng với họ, mối quan hệ với Mạnh Kim Dương cũng khá tốt.
Hai người thường cùng nhau đi lấy nước, mua cơm.
Vừa lên giường, Cố Mang liền mở máy tính bắt đầu chơi game, thỉnh thoảng lại chuyển sang một trang web nền đen, nhắn tin hồi âm.
Trang web này do một trong mười hacker hàng đầu thế giới tạo ra, dành riêng cho các hacker tụ tập.
Cố Mang vừa xuất hiện đã như ném một quả bom xuống.
Mọi thứ đều bùng nổ.
Một hacker khác của Ảnh Minh thốt lên: "Chết tiệt! Bạch Hồ! Lâu lắm không gặp, cậu làm gì vậy?!"
Cố Mang: "Đi học, chuẩn bị thi đại học."
Trang web im lặng hơn mười giây.
Một hacker cười khẩy: "Đừng nói xàm nữa, nếu cậu thi đại học, tôi sẽ thắt cổ mình bằng dây chuột!"
Cố Mang không lên tiếng.
Là do các người không tin thôi.
….
Ngày hôm sau.
Cố Mang đi học sớm, cô ghé qua bảo vệ lấy một bưu kiện hỏa tốc, là một chiếc hộp hình chữ nhật dài.
Ra đến thùng rác ven đường, cô bóc hộp bưu kiện, bên trong toàn bộ là đề thi và tài liệu ôn tập trọng tâm.
Đề thi không có dấu ấn, rất bình thường.
Cô ôm đề thi và tài liệu đi về phía lớp học.
Lục Dương đang ôn thể văn ngôn, thấy Cố Mang ôm đề thi vào, giật mình, sau đó vẻ mặt phức tạp nói: "Chị Mang, chị học vẹt thế này, không ổn đâu."
Cố Mang nhét đề thi vào ngăn bàn, liếc nhìn Lục Dương, giọng nhàn nhạt nói: "Cậu đi ngồi với Thẩm Hoan đi, đổi Mạnh Kim Dương sang đây."
Lục Dương lập tức cau mày, "Chị Mang, em làm gì sai mà chị bỏ rơi em vậy?"
Cố Mang nhìn cậu ta bằng ánh mắt trong veo lạnh lùng, "Sau khi thi tháng xong, cậu hãng quay lại."
Lục Dương thấy đây không phải là đổi chỗ vĩnh viễn, nên vui vẻ đồng ý: "Được rồi, vậy em đi đây."
Mạnh Kim Dương và Lục Dương đổi chỗ, Tịch Yên cũng không nói gì.
Cố Mang vẫn là bộ dáng bất cần đời, nhưng học hành khá nghiêm túc, cũng không ngủ, tan học mới đeo tai nghe lên ngủ.
Thỉnh thoảng, Cố Mang từ trong ngăn bàn lấy ra một phần bài tập đưa cho Mạnh Kim Dương làm.
Mạnh Kim Dương đối với Cố Mang gần như răm rắp nghe lời, ngoan ngoãn làm bài.
Hoặc là vào giờ tự học buổi sáng, Cố Mang lấy ra một cuốn tài liệu mỏng, đưa cho Mạnh Kim Dương xem.
Thỉnh thoảng Mạnh Kim Dương không hiểu được cách giải của một số bài toán.
Sáng hôm sau, ở chỗ trống của bài toán đó, đã được viết lên những bước giải bài vô cùng đơn giản, khiến người ta nhìn vào là hiểu ngay.
Mạnh Kim Dương nhìn thoáng qua Cố Mang đang ngủ bên cạnh, tầm mắt lại quay về tập bài thi, nghi hoặc chớp chớp mắt.
...
Rất nhanh, ngày thi tháng đầu tiên của khối 12 đã đến.
Nhà trường rất coi trọng kỳ thi tháng này, mỗi lớp học đều tràn đầy bầu không khí khẩn trương.