Tần Phóng nhìn vết thương rách toạc trên cánh tay Lục Thừa Châu, khó chịu vò đầu, "Không phải, có nhiều cách để hả giận mà, đâu cần phải thế này? Hơn nữa đám sát thủ của Cố Tứ, căn cứ của chúng ta đã cho nổ rồi."
"Chưa đủ." Lục Thừa Châu vừa bị đánh vào ngực, ho lên một tiếng, giọng càng khàn, "Cô ấy cho nổ Xích Viêm cũng được, là lỗi của tôi."
"Thừa ca, chúng ta nói lý chút được không?" Tần Phóng cảm thấy anh không tỉnh táo, nói thẳng, "Anh còn không biết đó là cô ấy."
Lục Thừa Châu hờ hững đáp: "Bây giờ biết rồi."
Anh đau lòng rồi.
Chỉ muốn biết lúc đó cô đau như thế nào, muốn để cô hả giận.
Tần Phóng coi như hiểu rõ, anh ta vẫn không thể ngăn lại, im lặng một giây, hít thở sâu, "Được rồi, hai người các ngươid gọi là yêu tương ái tương sát sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play