Cố Mang nhét hai tay vào túi, bước vào văn phòng.
Trên mặt không có biểu cảm gì, đáy mắt ẩn chứa sự lạnh lùng.
Mạnh Kim Dương biết Cố Mang có tính khí không tốt, giống như Sở Nghiêu, sợ xảy ra chuyện, cũng đi theo vào.
Lục Dương quay đầu nhìn thấy cô, phẫn nộ nói: "Cố Mang, chính là bà ta đã rêu rao tin đồn xấu về cậu ở bên ngoài, tôi bắt bà ta xin lỗi cậu!"
"Điểm kém không phải do nó thi sao? Bị trường học cũ buộc thôi học không phải do nó sao?" La Tụng Hoa chế giễu xong, nhìn về phía Tịch Yên vội vã bước vào.
"Cô Tịch, quản lý tốt học sinh lớp mình đi, học hành kém cỏi cũng thôi đi, sao còn có một đám hỗn láo như vậy, thật mất mặt! Cho rằng trường Trung học Minh Thành là chỗ xó xỉnh nào, không bằng dành thời gian làm thêm vài bài tập."
Tịch Yên mím môi, gượng cười: "Cô La nói rất đúng."
Lục Dương cau mày, "Tiểu Tịch, ý của cô là sao? Cô quên rằng, bà già này lúc trước ở văn phòng đã bắt nạt cô như thế nào sao? Hôm nay em thuận tay giúp cô dạy bà ta một bài học!”
Hai chữ "Bà già" đã chạm trúng vảy ngược của La Tụng Hoa, sắc mặt bà ta lập tức tái mét: "Cô Tịch! Đây là học sinh mà cô đã dạy dỗ ra sao?! Nói chuyện vô lễ với giáo viên, đây là muốn bị trường đuổi học sao?"
“Lục Dương!” Tịch Yên lần đầu tiên nói chuyện nghiêm túc như vậy nói: "Em cùng Cố Mang ra ngoài trước đi." Lục Dương nhìn chằm chằm La Tụng Hoa, nghẹn một hơi, bộ dáng rất khó coi.
La Tụng Hoa nhìn một màn này, cười đắc ý, "Nghe lời cô Tịch nhiều hơn một chút, cút ra ngoài!"
"Mẹ kiếp! Mụ phù thủy già này!" Lục Dương bất chấp mà xông tới nhưng cánh tay của cậu lại bị Cố Mang giữ lại, cậu quay đầu nhìn Cố Mang mặt không biểu tình.
Cố Mang liếc mắt nhìn La Tụng Hoa đã sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc vì Lục Dương, hờ hững nói: "Ra ngoài trước."
Lục Dương nhíu mày, tức giận nói: "Cậu không biết người ta đồn về cậu như thế nào đâu."
"Ra ngoài trước." Cố Mang lặp lại một lần nữa, đôi mắt sáng ngời đen láy nhìn chằm chằm vào hắn, đáy mắt lạnh lùng và hung dữ, đầy uy lực.
Lục Dương nghiến răng, "Được rồi, hôm nay nể mặt cậu, tôi tha cho bà ta, sau này nếu bà ta dám nói bậy bạ, tôi sẽ không tha!"
Cố Mang không nói gì, quay người bước ra ngoài.
Vừa đến cửa.
"Hừm, học sinh kém cỏi mãi vẫn là học sinh kém cỏi, không chỉ học hành không tốt mà nhân phẩm đạo đức cũng đồi bại, kéo tụt tỷ lệ học sinh lên đại học thì thôi, còn không biết giữ mình, vênh váo không chịu nổi." Giọng nói chói tai của La Tụng Hoa vang lên.
Cố Mang dừng lại, hai tay đút túi, đứng xiêu vẹo, quanh người bao trùm một bầu không khí u ám, nhìn chằm chằm về phía trước.
Tịch Yên siết chặt giáo án trong tay, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: "Cô La, học tập là học tập, học tập không đại diện cho nhân phẩm đạo đức, không muốn học và không giỏi học là hai chuyện khác nhau, tôi tin học sinh của tôi đều thông minh, nhân phẩm đạo đức của các em ấy cũng rất tốt, là giáo viên, mong cô hãy cẩn thận lời nói của mình."
La Tụng Hoa cười khẩy, "Cô Tịch, ý cô là học sinh lớp cô đều chỉ là không muốn học, nếu muốn thì ai cũng là thiên tài?"
Tịch Yên mím môi, không nói gì.
"Được thôi, vậy chúng ta cược với nhau đi!" La Tụng Hoa vắt chéo chân, hất cằm nói: "Điểm thấp nhất lớp tôi trong kỳ thi giữa kỳ vừa rồi chỉ được 643 điểm. Kỳ thi tháng này vào cuối tuần, chỉ cần có một người trong lớp cô vượt qua điểm số này, tôi sẽ xin lỗi Cố Mang, xin lỗi cả lớp cô rằng trước đây tôi sai rồi."