Lúc nhận sách, vừa vặn có đồng phục vừa cỡ với hai người, họ liền lấy chung.
ôm một đống đồ, Tịch Yên dẫn họ vào ký túc xá sắp xếp giường.
Ký túc xá sáu người, chỉ còn lại hai giường tầng trên.
Nhìn vào hành lý đơn giản của họ, Tịch Yên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô cho các em nghỉ nửa ngày, đi mua đồ dùng cá nhân và quần áo, tiết học đầu tiên buổi chiều là của cô, nhớ đến lớp đúng giờ."
Mạnh Kim Dương mỉm cười: "Cảm ơn cô giáo."
….
Trường Trung học Minh Thành là một trường danh tiếng lâu đời, nằm cách trung tâm thành phố không xa.
Cố Mang và Mạnh Kim Dương cầm theo giấy phép ra ngoài, đi về phía bến xe buýt.
Mạnh Kim Dương dùng ghi chú điện thoại để sắp xếp những thứ cần mua.
Cố Mang đứng nhàn nhã, tùy ý ngậm kẹo mút trong miệng, nghiêng đầu chơi game, "tàn sát" trong game.
Bỗng nhiên, một chiếc SUV màu đen dừng trước mặt họ.
Cố Mang ngước mắt lên, nhìn về phía cửa sổ sau xe đang hướng thẳng về phía mình.
Nhìn thấy người trong xe, mắt cô hơi nheo lại.
Người đàn ông xắn tay áo sơ mi lên vài nấc, để lộ cánh tay trắng lạnh, lười biếng đặt lên cửa sổ xe, cổ tay buông thõng tùy ý.
Do đứng ngược sáng nên ngũ quan của cô gái hoàn toàn khiến người ta say mê.
Đuôi mắt nhếch lên cao sâu thẳm, toát lên vẻ lạnh lùng.
Lâm Sương có ánh mắt khá tốt.
Phải nói là rất đẹp.
Lục Thừa Châu nhìn cô gái đội mũ lưỡi trai, dưới mắt luôn ửng hồng nhàn nhạt.
Cổ thiên nga thon thả, mảnh mai dưới ánh nắng mặt trời, có thể nhìn thấy cả mạch máu.
Không thể hiểu được, khi nhìn thấy Cố Mang thì bản tính hoang dã trong máu của anh luôn bị gọi dậy.
Dưới ánh nắng mặt trời, những người khác trông nhợt nhạt, mọi khuyết điểm trên da đều bị phóng to.
Nhưng cô lại trông càng quyến rũ hơn.
Làn da mịn màng như ngọc bích thượng hạng, trắng sáng rực rỡ.
Ép xuống sự thôi thúc bất thường của mình, anh nhếch môi, khẽ hỏi: "Cố tiểu thư, đi đâu vậy?"
Cố Mang cất điện thoại, nhét tay vào túi, "Trung tâm thương mại."
"Lên xe, tôi chở cô đến đó." Giọng nói của người đàn ông trầm ấm đầy lôi cuốn.
Cố Mang im lặng vài giây, nhìn về phía Mạnh Kim Dương.
Mạnh Kim Dương chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai xuất chúng như Lục Thừa Châu.
Nhưng anh ta là đàn ông.
Cô ấy không kìm nén được sự sợ hãi, siết chặt ngón tay, đáy mắt lóe lên vẻ giằng co, do dự gật đầu.
Dù sao cũng phải học cách tiếp xúc bình thường với đàn ông.
Vừa lên xe, Cố Mang nhàn nhạt lên tiếng: "Quảng trường Tinh Quang, cảm ơn."
Xe khởi động.
Lục Thừa Châu liếc nhìn bảng hiệu trường học đang lùi xa sau lưng, "Chuyển trường đến đây à?"
Cố Mang ngồi một cách thoải mái, vắt chéo hai chân, hai chân dài và thẳng.
Cô chơi điện thoại, trên mặt không có biểu cảm gì.
Nghe thấy lời anh nói, lười biếng ừ một tiếng, thậm chí không thèm nhìn anh lấy một cái.
Cây kẹo mút cắn trong miệng cũng toát lên vẻ kiêu căng.
Lục Nhất ngước mắt nhìn thiếu nữ trong gương, thầm khâm phục.
Chưa ai dám đối với thiếu gia của họ với thái độ này.
Không nóng không lạnh.
Lục Thừa Châu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trên tay cô gái, ngón tay cô thon dài trắng nõn lướt nhẹ.
cô không nhanh không chậm thao tác AWM, giữ tâm súng rất vững vàng, một phát bắn nổ tung 3 đầu của đội đối thủ, hạ gục hoàn hảo.
Ít khi nào thấy con gái chơi game giỏi đến vậy.
Ánh mắt Lục Thừa Châu chuyển sang khuôn mặt cô, "Hôm đó Cố tiểu thư đã cứu bà nội tôi, lúc đi còn chưa lấy tiền khám."
Cố Mang cụp mắt xuống, đáy mắt thoáng lướt qua một tia sáng lạnh lùng.
Nghĩ đến khoản tiền khám một tỷ qua điện thoại của Vân Lăng.
Cô ngước mắt lên, nhìn anh, mặt không biểu cảm, hỏi một cách nghiêm túc: "Anh định trả bao nhiêu?"
Mạnh Kim Dương biết rõ Cố Mang có y thuật cao siêu.
Hóa ra người nhà của người đàn ông này là bệnh nhân của Cố Mang.
Lục Thừa Châu nhướng mày, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, hờ hững nói: "Thêm WeChat, tôi chuyển tiền."
Chiếc xe bỗng nhiên lắc mạnh một cái rồi nhanh chóng ổn định lại.
Cố Mang và Lục Thừa Châu ngồi vững vàng, không hề nhúc nhích.
Mạnh Kim Dương bị lắc mạnh nên cơ thể khẽ chao đảo.
"Xin lỗi Lục thiếu, tôi đạp nhầm chân ga." Lục Nhất run run nói, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Cách mà cậu chủ nhà mình xin WeChat quả là bá đạo.