“Hiệu trưởng.”
"Hai cô đến rồi." Hiệu trưởng Phó đặt tập hồ sơ xuống, “Có hai học sinh chuyển trường, lớp 12, mỗi em học một lớp.”
Nói xong, ông ta đưa hồ sơ của Cố Mang và Mạnh Kim Dương cho họ.
La Tụng Hoa vươn tay ra nhận lấy, chưa kịp xem hết hồ sơ của hai người, đã nhíu mày, “Hiệu trưởng, sắp xếp học sinh như vậy vào lớp chúng tôi sao?”
"Đúng vậy." Hiệu trưởng Phó chắp tay đặt trên bàn làm việc, nhìn họ nói.
La Tụng Hoa lật giở hồ sơ, cười lạnh một tiếng, “Một đứa học trò hư hỏng, điểm thi toàn là 0, một đứa gần như không được học hành tử tế, đứa nào có thể vào lớp giỏi nhất toàn khối 12? Hiệu trưởng, ông đang đùa tôi sao?”
Vào lớp 1?
Đừng mơ tưởng!
Lớp 1 không phải là nơi chứa rác thải.
Nhà La Tụng Hoa có người trong Sở Giáo dục nên nói chuyện với Hiệu trưởng Phó cũng rất hách dịch.
Đặc biệt là chuyện này còn liên quan đến hồ sơ giảng dạy của bà ta.
Đợi bà ta đọc xong hồ sơ, mới đến lượt Tịch Yên.
Tịch Yên lật đến trang điểm thành tích của Cố Mang, khóe miệng giật giật.
Mạnh Kim Dương, cô không biết học hành thế nào.
Nhưng Cố Mang này, thành tích thật khiến người ta phải thán phục.
May mắn thế nào mới có thể hoàn hảo né tránh tất cả các câu trả lời đúng, thi mười mấy năm liền toàn điểm 0.
Hiệu trưởng Phó lạnh lùng nói: “Cô La, tôi tin vào trình độ giáo dục của cô, nên mới muốn giao học sinh cho cô.”
La Tụng Hoa vẻ mặt nghiêm nghị, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói : “Hiệu trưởng, ông không cần nịnh tôi, tôi sẽ không nhận hai học sinh này, tôi thấy lớp của cô Tịch khá phù hợp với chúng.”
Bà ta khinh bỉ nhìn sang Tịch Yên trẻ hơn và xinh đẹp hơn bên cạnh.
Cười khẩy một tiếng: “Loại người này muốn ở đâu thì ở, còn muốn chen vào lớp tôi thì cũng phải nhìn xem có xứng đáng hay không.”
Tịch Yên không nói gì, cũng không đến lượt cô lên tiếng.
Lâu nay vẫn luôn như vậy, việc học sinh mà các lớp khác không muốn nhận, tất cả đều nhét sang lớp cô.
Hiệu trưởng Phó đã đồng ý sắp xếp Mạnh Kim Dương vào lớp Một nên không muốn mất đi uy nghiêm của mình trước mặt Cố Mang.
Ánh mắt cô gái này quá sắc bén.
Ông ta nhìn La Tụng Hoa, vẻ mặt thản nhiên: “Mạnh Kim Dương vào lớp 1, Cố Mang vào lớp 20, việc này đã được quyết định rồi.”
“Hiệu trưởng! Nhà trường đã đặt nhiều kỳ vọng vào học sinh lớp 1, việc làm của thầy như vậy là không quan tâm đến danh dự của toàn trường! - La Tụng Hoa sắc mặt khó coi, giọng nói tức giận.
Hiệu trưởng Phó nhướng mày, “Vậy thì đổi chỗ đi, Cố Mang sang lớp 1, Mạnh Kim Dương sang lớp 20.”
La Tụng Hoa: “...”
Bà ta thà muốn Mạnh Kim Dương còn hơn là cái nữ sinh nhìn vào đã thấy khó bảo này.
Hiệu trưởng Phó thấy La Tụng Hoa cuối cùng cũng im lặng, quay sang Tịch Yên, “Cô giáo Tịch, cô có ý kiến gì không?”
Tịch Yên mỉm cười dịu dàng, “Hiệu trưởng yên tâm, tôi sẽ cố gắng để em ấy ít nhất cũng lên được đại học.”
Bất kể học sinh này trước đây như thế nào, làm giáo viên thì không thể mang theo định kiến.
Đây là đạo đức nghề nghiệp của nhà giáo.
Hiệu trưởng Phó gật đầu hài lòng.
…
Mạnh Kim Dương không muốn xa Cố Mang.
Nhưng cô có thể đoán được Cố Mang định làm gì.
Cố Mang không thể bảo vệ cô cả đời, cô phải học cách hòa nhập và tương tác với thế giới bên ngoài.
Cô rút từ túi ra một cây kẹo mút, đưa cho Cố Mang.
Cố Mang nắm lấy cây kẹo mút, đáy mắt đen kịt, khẽ nói: “Lớp 1 và Lớp 20 không xa nhau, có chuyện gì cứ tìm tôi.”
“Được.”
Mạnh Kim Dương mím môi cười với cô, đeo balô lên vai, quay lưng đi theo La Tụng Hoa ra ngoài.
"Nói trước cho rõ, đã vào lớp tôi, thành tích em mà khiến cả lớp bị kéo chân sau, đừng mong tôi nhân nhượng!" La Tụng Hoa nói khắt khe, “Để đảm bảo chất lượng học tập cho em, hai tuần đầu em không có chỗ ngồi, đứng nghe giảng.”
Con ngươi Cố Mang co lại, liếc nhìn Mạnh Kim Dương đang cúi đầu, cẩn trọng, trong đáy mắt lạnh lẽo hiện lên một tia hung hãn.
Bỗng nhiên cô đứng dậy, “Tôi đổi ý rồi.”