Bà nội Lục quét mắt nhìn xung quanh căn phòng, “Anh ba của con đâu?”
Bà nhớ lúc bà tỉnh dậy giữa chừng đã nhìn thấy đứa cháu trai hư hỏng kia.
Lục Hi Vi khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: “Anh ba đã rời đi sau khi bà qua khỏi cơn nguy kịch, anh ba thường rất bận.”
"Anh ba thì bận cái gì chứ!" Bà Lục tức giận mắng to.
Bà còn chưa tỉnh mà đã dám bỏ đi rồi!
"Bà nội đừng tức giận ạ." Lục Hi Vi kiên nhẫn khuyên nhủ, “ Các chú bác và các dì vẫn đang chờ bên ngoài, để cháu ra gọi họ vào nhé?”
Bà nội Lục hít thở sâu vài cái, giọng nói bình tĩnh lại, “Để tụi nó về trước đi, đợi khi nào bà có thể xuống giường rồi hãy đến. Có cháu ở đây, bà yên tâm rồi.”
“Vâng ạ.”
Lục Hi Vi thấy bà nội đối với mình có thái độ tốt hơn trước nhiều, ánh mắt cũng sáng rỡ hẳn lên.
Chuyện lần này, địa vị của cô ta trong nhà họ Lục nhất định sẽ lên thêm một bậc.
Chú sáu và người phụ nữ kia đã trở về Minh Thành.
Chỉ cần anh ba không nói, nhà họ Lục tuyệt đối sẽ không có ai dám nhắc đến.
Về số thuốc mà người phụ nữ kia kê đơn.
Cục máu đông đã tan, với trình độ y thuật của cô ta, hoàn toàn có thể tự mình điều dưỡng cho bà nội.
…
Minh Thành
Lục Thượng Cẩm vừa bước xuống xe, nhanh chân bước vào một nhà hàng.
Đẩy cửa phòng riêng, thấy Cố Mang và Mạnh Kim Dương đã bắt đầu ăn.
Bốn món mặn một món canh, khá thịnh soạn.
Giữa trưa, ông còn chưa kịp ăn cơm đã phải chạy vội đến, vậy mà không thể đợi ông một chút sao?!
Ông khổ quá mà.
Lục Thượng Cẩm tức mà không dám nói gì, gượng cười nói: “Cố Mang, cháu tìm chú có việc gì không?”
Cô gái gác chân lên ghế, một tay cầm đũa, tay kia gác lên bàn.
Dáng ngồi của lão đại đầy uy quyền.
Đôi mắt sâu thẳm, bình tĩnh, toát lên chín phần lạnh lùng, ẩn chứ một phần tàn nhẫn.
Khí thế của cô vô cùng mạnh mẽ.
Cô lơ đễnh dùng đũa ra hiệu cho người đối diện: “ Ăn xong rồi nói chuyện.”
Lục Thượng Cẩm cũng không khách sáo, ngồi xuống cầm đũa lên.
Mạnh Kim Dương không quen Lục Thượng Cẩm, tưởng Lục Thượng Cẩm là người thân nào đó của Cố Mang, liền lịch sự chào hỏi.
Ăn được hai miếng, Cố Mang hờ hững lên tiếng: “Sắp xếp cho cháu một trường học, hai suất, cháu và Kim Dương đi học.”
“Khụ khụ khụ...”
Lục Thượng Cẩm bị sặc đến mức mặt đỏ bừng.
Mạnh Kim Dương im lặng một giây, mày nhíu lại, cúi mắt xuống.
Mọi người đều cho rằng Cố Mang không có năng khiếu học hành, chi bằng đi làm thuê sao?
Lục Thượng Cẩm thật vất vả mới bình tĩnh lại được, mặt đỏ lên, không thể tin được mà hỏi: “Vừa rồi cháu nói cái gì? Cháu muốn đi học?”
Cố Mang nhướng mày, ngũ quan xinh đẹp đến mức khiến người ta tự ti mang theo vài phần lãnh đạm, “Không được sao?”
Lục Thượng Cẩm cười hai tiếng.
Đối diện với ánh nhìn hơi nheo mắt của Cố Mang, nụ cười bỗng chốc tan biến.
Ông kìm nén biểu cảm, nghiêm túc nói: “Không phải không được, mà là thấy hơi khó tin.”
Cố Mang ở trường có rất nhiều thành tích hiển hách, ông thực sự lo lắng rằng nếu cô ấy không vui sẽ ném bom làm nổ tung trường mất.
Hơn nữa, đại lão còn cần đi học sao?