Khi nhìn thấy cảnh sát cầm còng tay tiến đến định bắt giữ Cố Mang, đáy mắt đen kịt của Lục Thừa Châu bỗng chốc lóe lên một tia hung quang.

Khí thế u ám bao trùm lấy anh, khiến người ta rợn tóc gáy.

Tay viên cảnh sát khựng lại giữa chừng.

Tất cả mọi người đều run sợ hãi hùng.

Từ đầu đến cuối, Cố Mang không hề nhúc nhích.

Lục Thừa Châu lười biếng đứng trên bậc thềm, hai tay vẫn đút trong túi áo khoác.

"Bà nội tỉnh rồi." Giọng anh lạnh lùng.

Mọi người tái mặt, "Cái gì?! Tỉnh rồi?!"

Thế mà lại cứu được người sao?

Lục Hi Vi không thể tin được căn bệnh mà ngay cả mình cũng không chắc chắn đã được chữa khỏi.

Sao có thể như vậy được?!

Chẳng lẽ mèo mù vớ phải cá rán?

("mèo mù vớ phải cá rán" là thành ngữ chỉ những người không có tài cán gì nhưng lại gặp may mắn, bất ngờ đạt được điều ngoài khả năng của mình.)

Trên mặt Cố Mang không biểu lộ gì nhiều, đổi chân gác chéo một cách tùy ý, đứng đó.

Gió đêm thổi bay mái tóc đen óng ả của cô.

Vừa lạnh lùng vừa thanh tao.

Lại ẩn chứa vài phần tà khí ngút trời.

Cô rút từ trong túi ra một chiếc bút nhỏ xinh và một mảnh giấy bằng lòng bàn tay.

Viết lên đó vài chữ nguệch ngoạc.

Dưới ánh đèn, đôi lông mày thanh tú, lạnh lùng đẹp đến mức tột cùng.

Mọi người chỉ im lặng nhìn cô.

Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Chỉ mất vài giây để viết xong, Cố Mang dùng những ngón tay thon dài và trắng trẻo kẹp tờ giấy đưa cho Lục Thừa Châu: "Đây là đơn thuốc, uống trong một tuần để điều chỉnh cơ thể."

Lục Thừa Châu nhận lấy tờ giấy, nhìn vài chữ khó coi trên tờ giấy: "..."

Cố Mang nhét tay trở lại túi áo khoác, không chút để ý nói: "Chú Lục, cháu còn có việc, đi trước đây."

Dứt lời, cô bước xuống bậc thang với dáng vẻ kiêu căng, đuôi mắt nhếch lên một cách ngạo mạn và ngang ngược.

Nhìn vào là biết không coi ai ra gì.

Lục Thượng Cẩm: "..."

Lục Thừa Châu nhìn bóng hình mảnh mai cao ráo của thiếu nữ, lông mày nhếch lên một chút, lên tiếng: “Cố tiểu thư."

Cố Mang dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh.

Người đàn ông cười kiêu hãnh, hững hờ, "Khi nào châm cứu lần tiếp theo?"

Lần sau.

Cố Mang cũng cười theo, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói êm ái toát lên sự thờ ơ, nói rất chậm rãi, "Uống thuốc đúng giờ, một tuần sau sẽ khỏi."

 Lục Thượng Cẩm nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, "Cố Mang..."

"Chú Lục, cháu còn có việc." Thiếu nữ buông lời, đội mũ lưỡi trai đen, quay người bước ra ngoài.

Bóng hình vô cùng lạnh lùng.

Đôi chân thon dài thẳng tắp.

Lục Thượng Cẩm mím môi, trong lòng lại thầm mắng hết thảy những người có mặt ở đây.

Lũ ngu ngốc này chọc giận lão đại rồi!

"Chú sáu, chú tìm người này ở đâu vậy?" Lục Thừa Châu nhìn theo bóng lưng của Cố Mang, hỏi.

Lục Thượng Cẩm ngoảnh mặt đi, đối diện với đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của Lục Thừa Châu, sợi dây thần kinh trong đầu ông căng lên, mặt không đổi sắc nói: "Con bé châm cứu giỏi lắm, chú nghe nói các bác sĩ bên này đều bó tay nên  muốn thử xem sao."

Lục Thừa Châu im lặng.

Không biết là tin hay không tin.

Lục Thượng Cẩm hơi e dè người cháu trai này, quá thâm trầm, tâm tư khó lường.

Ông khẽ ho vài tiếng, "Mẹ đã không sao rồi, vậy chú về Minh Thành trước đây."

Nói xong, ông vội vàng quay người và chuồn đi.

Lục Thừa Châu nhét một tay vào túi quần, đôi mắt đẹp nheo lại đầy ẩn ý.

Phòng bên trong.

Bà lão tỉnh lại trong chốc lát, vì kiệt sức nên lại ngủ thiếp đi.

Lục Hi Vi đưa bà đi kiểm tra toàn thân một lần.

Cục máu đông trong não rõ ràng đã tan gần hết, với khả năng tự phục hồi của cơ thể, chỉ cần hai đến ba tháng là có thể bình phục hoàn toàn.

Hô hấp cô ta hơi khẩn trương, nhìn chằm chằm vào kết quả xét nghiệm trên tay.

Thật không thể tin được.

Bác sĩ quân y cũng cảm thấy có phần khó hiểu, do dự nói: "Thưa cô Lục, có thể do trước đây cô đã thực hiện dẫn lưu não bộ, hiệu quả chậm nên cục máu đông mới tan?"

"Nhưng điều này cũng không hợp lý. Chưa từng nghe nói phẫu thuật dẫn lưu có hiệu quả chậm cả."

Lục Hi Vi nghe vậy, đáy mắt khẽ khựng lại, từ từ nhìn ba vị bác sĩ quân y.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play