Tới chín giờ đêm, Mao Phi Du đem một bát cháo nóng hổi lên tầng, khẽ giọng gõ cửa, “Cô chắc là đói rồi, ăn chút gì đi, có thực mới vực được đạo.”
Mà người đang làm ổ trên giường kia, thu cả người lại, tấm chăn bị kéo tới nỗi nhăn nhúm. Mao Phi Du đi qua, kéo cái chăn xuống một chút, “Dù ít dù nhiều thì cũng ăn chút đi. Tôi đã nói với cô rồi mà, lần đầu tôi nấu cháo cho người khác, cô phải thưởng cho tôi ít mặt mũi chứ.”
Lê Chi sụt sịt, giọng mũi rất nặng, “Tôi ăn không được.”
Mao Phi Du thở dài, “Đã là bệnh tương tư như thế thì phải đi gặp cậu ta đi chứ, chuyện gì đều có thể giải quyết được mà, có cần phải tự khiến mình khó chịu thế không?”
Giọng điệu Lê Chi sa sút, “Trông cái thái độ của anh ấy xem có hòa hoãn được không? Tôi đã giải thích rồi, ngay từ lúc ấy đã giải thích, nhưng tôi cũng không thể hiểu nổi, vì sao anh ấy không thể nghe tôi nói, chẳng lẽ tôi không thể có quá khứ hay sao?”
Mao Phi Du bắt đầu nói lời thâm thúy, sải chân tới ngồi trên chiếc ghế đẩu bên giường, “Đương nhiên, làm người ai mà chẳng có quá khứ, đây là trọng điểm từ góc nhìn của cô. Nhưng cái cậu ta quan tâm đâu phải vậy? Trong tài khoản phụ của cô, tất cả mọi thứ đều là những điều tốt đẹp mà cô từng trải qua thời đi học, nhưng những thứ đó lại chẳng liên quan gì tới Tống Ngạn Thành. Sao cậu ta có thể không nghĩ ngợi gì cơ chứ?”
Lê Chi nghẹn ngào, “Những thứ này đã có từ lúc trước khi tôi biết anh ấy, thế mà anh ấy lại nói tôi nặng lời như vậy, mắng tôi như thể tôi là đồ cặn bã vậy, giống như thể tôi là đồ lừa gạt người khác. Tôi giải thích một chữ, anh ấy liền mắng tôi một câu. Điều xấu xa gì anh ấy cũng nói hết rồi, tôi phải làm sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play