Không biết tiếng chó sủa từ đâu phát ra, Tống Ngạn Thành phản ứng nhanh hơn Lê Chi, nhanh chóng buông tay ra, lui về sau một bước, giữ khoảng cách phù hợp, “Tôi không thể ở đây lâu, sáng mai sẽ lên máy bay quay về Hải Thành.”
Lê Chi cúi đầu, đầu óc đã trì trệ, “Ờ.”
Tống Ngạn Thành lại nghĩ tới chuyện cô thầm mến anh, lại càng cảm thấy vui mừng, về tình về lý, đây chính là giấc mơ đã thành hiện thực của cô. Con gái mà, da mặt mỏng cũng không có gì đáng trách, để cho cô thêm thời gian tiêu hóa sự vui sướng này cũng được. Tống Ngạn Thành không để con gái người ta phải bị khó xử, rất lịch thiệp mà rời đi trước.
Đêm nay Thời Chỉ Nhược không ở lại phòng nghỉ do ê kíp chương trình sắp xếp, thành ra cả căn phòng chỉ có mình cô ở. Vốn cô tưởng mình còn bị mất ngủ, ai ngờ cô lại ngủ rất ngon giấc. Hôm sau khi mới còn sáng sớm, Lê Chi đã rời giường trang điểm, thay quần áo. Lúc cô chuẩn bị mở cửa, cô lại thấy chiếc vòng tay tối qua vừa tiện tay đặt lên bàn kia.
Lê Chi suy nghĩ một chút, vẫn nên đeo nó lên thì hơn.
Mao Phi Du cũng đến sớm, giúp cô chải chuốt lại, so với quay phim, ghi hình chương trình tạp kĩ đơn giản hơn nhiều. Mao Phi Du nhắc nhở cô: “Hôm nay trời hơi lạnh hơn so với hôm qua, lúc xuống ruộng nhớ mang tất dày vào.”
Đoạn phim cấy mạ trên ruộng được ghi hình vào lúc mười giờ sáng, cũng nên thể hiện chút tương phản để làm mánh lới quảng cáo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play