Mao Phi Du muốn đứng ra hòa giải, nhưng còn chưa mở miệng được câu nào thì đã bị giọng nói ôn hòa của Quý Tả cắt ngang: “Tiên sinh vất vả đi cả chặng đường chắc đã mệt rồi, mời ngài xuống lầu nghỉ ngơi” Rồi lập tức quay sang Lê Chi, lễ phép nói: “Lê tiểu thư, chúng ta thảo luận chút nhé?”

Quý Tả nghiêng người để nhường đường cho cô.

Căn phòng này được trang hoàng theo phong cách retro. Vỏ đèn bàn và da ghế sopha được làm theo lối xưa cũ, ở góc phòng còn được đặt một chiếc máy hát.

Lê Chi bước vào mới phát hiện, vẫn còn có hai vị nữa vận đồ đen đang ở trong phòng.

Quý Tả giới thiệu với cô: “Đây là luật sư Tần, còn đây là luật sư Trương.”

Lê Chi ngồi xuống, toàn thân ra vẻ nhẹ nhàng thoải mái, nhưng tầm mắt thực chất lại đang kiếm tìm một người khác.

Tống Ngạn Thành đang bận nghe điện thoại, một tay đút túi quần. Trên mặt anh mang theo chút vui vẻ nồng ấm, vừa nói chuyện vừa cất bước tiến vào phòng. Dáng người anh được phác họa nổi bật bởi ánh chiều tà không chút bụi bặm mịt mờ ở phía chân trời.

Tống Ngạn Thành bước vào căn phòng nhỏ, giọng nói cũng dần chỉnh thấp xuống.

Lúc này Lê Chi mới từ từ ổn định lại tinh thần của mình.

Quý Tả vô cùng hòa nhã, khi anh ta nói chuyện cũng rất lịch sự, “Lê tiểu thư, rất cảm ơn cô đã đồng ý tới đây. Tôi nhận được sự ủy thác của Tống Ngạn Thành tiên sinh, xác nhận với cô cái điều khoản hợp đồng như sau:

Lúc ở cùng Tống tiên sinh, không được mặc đồ đỏ chói; không được ăn tỏi, giấm và các thực phẩm nặng mùi khác; nếu không phải là do Tống tiên sinh chủ động mở lời, không được chủ động tiếp cận hay đụng chạm. Xin hãy chú trọng việc vệ sinh cá nhân, không được tùy tiện cầm đồ cá nhân của Tống tiên sinh, bất kể là thứ gì đi chăng nữa.”

Luật sư khép lại tập tài liệu, “Điều quan trọng nhất là, trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, Lê tiểu thư không thể đơn phương công khai mối quan hệ của mình với Tống tiên sinh dưới bất kì hình thức nào.”

Lê Chi sửng sốt: “Có thể nêu ví dụ không?”

Luật sư: “Vợ chồng, bạn trai, bạn bè bình thường, bạn giường, còn có, bạn tình.”

Sau đó là một đống thứ bổ sung dài dòng, khiến cho Lê Chi cảm thấy bản thân giống như là một người đàn bà cặn bã, cố hết sức để trèo cao rồi xếp đặt mọi thứ để hãm hại công tử hào hoa nhà giàu vậy.

Từ đầu cuộc thảo luận cho đến lúc kết thúc, Tống Ngạn Thành cũng không hề xuất hiện.

Trái lại, Quý Tả lại rất lễ độ, tiễn cô xuống tận dưới lầu, lịch sự nói: “Lê tiểu thư, cô về xem xét kĩ phần bổ sung của hợp đồng này một chút, nếu có gì cần giải đáp thì có thể liên hệ với luật sư Trương bất cứ lúc nào.”

Vừa lên xe, Mao Phi Du đã không thể chờ được, hỏi cô: “Sao rồi sao rồi?”

Lê Chi kể ngắn gọn lại cuộc trò chuyện kia một lần. Mao Phi Du nghe xong mà muốn rớt cằm, “What?! Anh ta có phải là bị bệnh hoàng tử* rồi hay không?”

(*王子病 [bệnh hoàng tử]: tự cho mình là đẹp trai, tự luyến quá mức, cho là mình có sức hấp dẫn với mọi phụ nữ, ai cũng sẽ yêu mình từ cái nhìn đầu tiên =)))

Vẻ mặt của Lê Chi bình thường, cũng chẳng thở dài.

“Quá khó hầu hạ rồi” Mao Phi Du nói: “Cô không muốn nhận hợp đồng này cũng không sao hết, tôi sẽ liên lạc với chị Tần, xem xem có thể phân cho cô đóng nhân vật phản diện trong bộ phim tháng tới không.”

Giờ đây Lê Chi mới cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã kí hợp đồng rồi.”

Mao Phi Du thử sờ trán cô, cảm thấy khó tin: “Đầu óc cô cháy khét luôn rồi hả?”

Lê Chi mím môi, thành thật nói: “Không, chẳng qua là tôi cảm thấy, trong một năm này, tôi sẽ không thể tìm đâu ra việc nào có mức lương cao như vậy.”

Mao Phi Du vui mừng, “Cuối cùng cô cũng hiểu chuyện rồi.”

Sau khi kí hợp đồng khoảng nửa tháng, tin tức bên phía Tống Ngạn Thành tuyệt nhiên không hề có. Ngược lại, Lê Chi lại có chút vui buồn thất thường, bắt đầu hình thành thói quen một ngày ngó điện thoại nhiều lần, chỉ sợ mình bỏ lỡ chuyện gì đó. Cô bỗng có một ảo tưởng, cô đang vào vai một cung nữ từ Tân Giả Khố* ngày đêm ngóng trông hoàng đế tới sủng hạnh mình.

(*辛者库 [Tân Giả Khố]: là nơi ăn ở sinh hoạt của những người nô tì, điều kiện kham khổ, nói chung là đây là tầng lớp vô cùng lam lũ nhưng cũng chưa đến nỗi không thể kết hôn sinh con sống như người bình thường)

Vào thứ sáu, Lê Chi phải đóng quảng cáo băng vệ sinh. Người phát ngôn là Kỳ Lâm Lâm, người được công bố vào cuối tháng trước. Cùng là những cô gái đang ở độ hai mươi, vậy mà vận số Kỳ Lâm Lâm rõ ràng tốt hơn nhiều. Lần trước công ty mua hot search “Nữ nhân vật phản diện đẹp nhất” cho Lê Chi, trong album chín bức ảnh còn cố ý chọn lấy bức đẹp nhất của Lê Chi. Nào ai ngờ rằng, toàn bộ sự chú ý của cư dân mạng đều đổ dồn về cô gái tên Kỳ Lâm Lâm, nói rằng ánh mắt của cô ta linh động giống như tiên nữ vậy, còn về phần Lê Chi thì chẳng có lấy một lời hỏi thăm nào.

Chuyện làm mai mối hộ cho người khác là chuyện vô cùng bẽ mặt, công ty cô tức muốn hộc máu, lại cắt thêm nửa số tài nguyên vốn đã ít ỏi đến thê thảm của cô —— thật chẳng có mệnh nổi tiếng.

Ở Studio, Kỳ Lâm Lâm được hóa trang thành thiếu nữ ngọt ngào, trợ lí và thợ trang điểm vây quanh người cô ta. Cô ta từ xa bước tới, nở một nụ cười thật tươi với Lê Chi đang đeo đạo cụ, “Chi Chi, cảm ơn cậu rất nhiều, cảm ơn cậu đã hào phóng mà giúp đỡ tớ như vậy.”

“…”

“Thuận tiện thì giúp tớ cảm ơn Mao ca với nhé, thời điểm ra mắt anh ấy chọn cậu, không chọn tớ. Bây giờ ngẫm lại, tớ thật sự muốn cảm ơn anh ấy.”

Lê Chi mỉm cười gật đầu, “Nhất định nhất định.”

Không thấy cô có phản ứng bối rối như trong dự liệu của mình, khuôn mặt Kỳ ‘Bạch Liên’ đen lại, đành phải rời đi.

Lê Chi nhìn theo bóng lưng yểu điệu thục nữ của cô gái, cảm giác mất mát cũng nhanh chóng tản đi hết.

Cái giới showbiz này, lòng người, thời vận, đẳng cấp, lợi ích, cái giá của hiện thực phũ phàng, cô vốn đã biết từ lâu, hơn nữa còn chấp nhận nó. Đối đầu với người khác hả? Cô mới không tự chuốc phiền toái vào thân đâu.

Nội dung ghi hình cũng khá đơn giản. Một vài cô gái, bao gồm cả Lê Chi phải đeo những thùng xốp dày nặng, sau đó Kỳ Lâm Lâm sẽ giội một thùng nước có pha thuốc nhuộm đỏ về phía các cô, để thể hiện sự hiệu quả “dù lượng lớn cũng có thể hấp thu tốt trong phút chốc”.

Trong studio có nhiệt độ thấp, tay chân Lê Chi để lộ ra bên ngoài, lại còn mặc trên mình một lớp xốp trắng, trông chẳng khác gì một cuộn giấy vệ sinh.

Đạo diễn hô: “Bắt đầu!”

Kỳ Lâm Lâm cầm lấy xô nước trên tay, giội về phía Lê Chi.

Bên trong xô là thứ nước đã pha thuốc màu đỏ đặc chế, trong nháy mắt, lớp xốp mặc ngoài của Lê Chi đã hóa đỏ.

“Cái cô bên phải kia, nói cô đấy” Đạo diễn nói với Lê Chi: “Miệng phải há mở ra, phải tỏ ra sợ hãi, cô có diễn được cái bộ dạng sợ hãi không thế! Lại đi.”

Lại thêm một thùng nước nữa giội tới, mà hơn một nửa đã đáp trên mặt Lê Chi. Cô bị sặc, ho không ngừng, theo phản xạ mà nhổ nước bọt xuống đất.

Kỳ Lâm Lâm giả bộ hoảng sợ, chạy tới nói: “Thật xin lỗi nhé Chi Chi, là do tớ nhìn lầm.”

Mặt Lê Chi bị nhuộm cho đỏ bừng, phẩm màu cũng theo lọn tóc mà nhỏ xuống, trông vô cùng chật vật. Cô không thốt nên lời, trong miệng bắt đầu bị tản ra mùi của nguyên liệu công nghiệp chất lượng kém.

Đạo diễn là một người có tính nóng nảy, chỉ tay một cái, “Tìm người thay cô ta, tiếp tục đi.”

Kỳ Lâm Lâm lui về sau một bước, ra vẻ vô tội, nói: “Vậy ngại quá, hôm khác tớ mời cậu và Mao ca ăn cơm nhé.”

Không có một ai tới đây hỏi thăm cô dù chỉ là một câu “Có sao không”. Toàn thân Lê Chi ướt nhẹp, một mình đi tới toilet để xử lý. Không hiểu cái thứ này làm từ gì mà cô chà xát cả buổi trời vẫn không hết nổi màu. Lê Chi nhìn cái bộ mặt dính đầy “máu” của mình qua gương, không hề động đậy tay chân, đứng chết lặng tới nửa phút.

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, trên màn hình hiện ra một dãy số xa lạ gọi tới.

Lê Chi nghe điện thoại, một giọng nam ôn hòa vang lên: “Lê tiểu thư vẫn khỏe chứ, tôi là thư kí Quý Tả làm việc cho Tống tiên sinh, xin hỏi hiện giờ cô có thời gian rảnh không?”

Lê Chi bối rối mất một giây, giờ mới nhớ ra, chính là cái người anh em 10 vạn kia, hẳn là muốn bắt đầu giao dịch rồi.

Đối phương vừa mới hỏi nhã nhặn như thế, nhưng lại không chờ cô trả lời, nói luôn: “Năm phút sau xe của Tống tiên sinh sẽ đến cửa. Xin hãy đến đúng giờ, là một cỗ xe Bentley màu đen.”

Bây giờ? Đón cô sao? Để làm gì?

Không đúng, Lê Chi cúi đầu nhìn lớp xốp dày đang dính đầy “máu tươi” trên người mình, cùng với khuôn mặt đẫm máu do tai nạn vừa nãy.

“Lê tiểu thư?” Đầu dây bên kia nói: “Còn bốn phút.”

Lê Chi tỉnh táo lại, cầm lấy túi xách của mình, chạy vội  ra ngoài.

Đèn đỏ ở ngã tư vẫn còn 10 giây. Tống Ngạn Thành đọc xong email cuối cùng, liền đóng laptop lại.

Quý Tả thấp giọng nói: “Dì Minh gọi điện tới, nói là Tống Duệ Nghiêu tới thăm, khiến cho ngài Tống rất vui vẻ.”

Tống Ngạn Thành lạnh lùng, “Bình thường thì chẳng nhớ chuyện gì, thấy anh ta một cái thì lại ngon nghẻ lắm.”

Quý Tả không nói gì, nếu không phải là có giấy chẩn đoán của bệnh viện chứng thực, anh còn hoài nghi Tống Hưng Đông đang cố ý giả vờ bệnh tật. Qua vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, đèn xanh được bật lên. Chiếc xe vượt qua ngã tư tầm trăm mét, Quý Tả nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tìm kiếm bóng dáng của Lê Chi.

Tống Ngạn Thành là người chán ghét việc chờ đợi người khác nhất.

Quý Tả tìm cả buổi trời, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại thì đã thấy một vật thể lạ tròn mập đang vẫy vẫy tay về phía cỗ xe.

Anh ta nhìn thoáng qua, thu hồi lại ánh mắt, ngạc nhiên một lúc, rồi lại ngước mắt nhìn, lập tức phân phó tài xế đỗ xe lại.

Lê Chi vẫn còn đang mặc bộ trang phục xốp trắng “hấp thu tốt lượng lớn” trên người, nửa mặt còn toàn là máu, Quý Tả kinh ngạc: “Ừm…Lê tiểu thư?”

Quần áo quá dày nên không tiện đi lại. Lê Chi giống như một con chim cánh cụt, tiến lại gần vài bước rồi xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi vừa mới đóng quảng cáo.”

Khi cô đến gần còn mang theo mùi thuốc phẩm gay mũi, làm cho Tống Ngạn Thành phải nhíu mày.

Quý Tả cố ý liếc nhìn Tống Ngạn Thành, suy đoán ý tứ của sếp, sau đó cười cười nói với Lê Chi: “Vậy chắc chúng tôi sẽ không làm phiền…”

“Lên xe” Tống Ngạn Thành nói.

Anh sốt ruột nhìn thời gian, không còn kịp nữa rồi.

“Tới cửa hàng gần nhất.”

Chặng đường ba cây số không tính là xa, nhưng cái mùi kia khiến cho Tống Ngạn Thành khó chịu đến mức không thể chịu được nữa.

Đến nơi, Quý Tả đưa Lê Chi đi vào tiệm.

Trong lúc chọn quần áo để thay đồ, Quý Tả nhận được hai tin nhắn của sếp Tống ——

“Làm cho cô ta sạch sẽ chút.”

Cùng với,

“Lần sau đổi người khác.”

Ở bên ngoài cửa hàng, tài xế đang điên cuồng xịt nước hoa trong khoang xe để làm tản bớt đi cái mùi kia. Tống Ngạn Thành đứng ở bên ngoài, hiện tại vẫn còn chưa thể bình ổn tâm trạng được. Đó mà là một nữ minh tinh à? Bây giờ  loại người nào cũng có thể lên làm ngôi sao được rồi.

Hiệu suất làm việc của Quý Tả rất nhanh, chưa đầy một khắc* sau đã đưa Lê Chi quay lại rồi.

(*1 khắc = 15 phút)

Thứ trang phục đạo cụ cồng kềnh bên ngoài đã được cởi bỏ, giờ đây cô chỉ mặc một bộ quần áo mang màu sắc thuần túy kết hợp với chiếc áo choàng chiết eo khoác ngoài, vết bẩn trên mặt cũng đã được xử lí sạch sẽ, làm lộ ra ngũ quan tinh xảo vốn có. Tống Ngạn Thành nhìn qua một chút, ngoại trừ cái ý nghĩ “cuối cùng cũng ra hình người” viết đầy trên mặt, trong đôi mắt không còn cảm xúc gì khác.

Sau khi yên vị trên xe rồi, Lê Chi ngồi dựa vào cửa sổ, để cho gió mát đưa hương thơm, yên lặng không nói.

Đây là lối ra khỏi trung tâm thành phố. Nội tâm cô cảm thấy bất an, không biết được là mình đang đi đâu.

Hai hàng cây xanh ngát trải dọc đường đi, cuối cùng cũng đã tới nơi.

Quý Tả thể hiện cử chỉ lịch thiệp, giúp cô mở cửa xe, mỉm cười nói: “Lê tiểu thư, sau khi xuống xe, cô không cần phải nói gì cả, chỉ cần đi cạnh bên Tống tiên sinh là được rồi, không đứng cách quá xa, đương nhiên, cũng không cần đến quá gần hay có bất kì tiếp xúc thân mật nào”

Lê Chi coi như là đã nhìn ra, vị thư kí này chính là kiểu khẩu Phật tâm xà, nói chuyện luôn đâm chọt người khác.

Được rồi, làm việc vì tiền cả mà, cô nhịn.

Vừa nói xong, Tống Ngạn Thành ở bên cạnh đã cất bước tiến về phía trước, cũng chưa thèm nhìn qua cô một lần nào.

Sải chân của anh lớn, tốc độ lại nhanh, Lê Chi hầu như phải đi bộ nhanh mới có thể bắt kịp.

Khu nhà cổ đã có người mở cửa. Một người phụ nữ khoảng độ tứ tuần cung kính chào: “Cậu Tống.”

Tống Ngạn Thành hơi gật đầu, “Dì Minh”

Dì Minh là quản gia của khu nhà cổ này đã hai mươi năm, tuy chỉ là quan hệ chủ tớ, nhưng tình cảm từ lâu đã như người nhà. Bà nhìn thoáng qua Lê Chi đang đứng sau lưng Tống Ngạn Thành, khẽ mỉm cười, nhưng cũng không tính là nhiệt tình.

“Ông nội cháu vẫn ổn chứ?” Tống Ngạn Thành vừa hỏi vừa bước vào trong.

“Vừa uống thuốc xong.” Dì Minh hạ giọng, “Anh trai cậu cũng ở đây.”

Tống Ngạn Thành cũng không có biểu cảm gì khác, đi lên lầu.

Tới tận bây giờ, Lê Chi vẫn không đoán được anh đưa cô tới chỗ này để làm gì. Nhất thời do dự, cô đứng cạnh cầu thang, lưỡng lự không biết nên đi lên theo anh hay không.

Tống Ngạn Thành đột nhiên quay đầu nhìn cô, động tác đi lên lầu bỗng ngừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ không vui.

Lê Chi vội vàng cúi đầu theo sau.

Cửa phòng ngủ đang khép hờ, từ trong phòng chợt vang lên một tràng cười của nam giới, “Ông nội, ông còn nhớ tấm hình này chứ, đây là tấm chụp lúc cháu còn bé đi chơi ở tháp Eiffel…”

Tống Ngạn Thành gõ cửa hai tiếng, thân thiết gọi: “Ông nội.”

Biểu cảm lạnh lùng ban đầu của người đàn ông tiêu tán ngay tức khắc, thay vào đó là sự vui vẻ hòa nhã, đôi mắt nheo lại như đang cười, sông động vô cùng. Lê Chi ngây ngẩn, trong vài giây vẫn chưa thể bình tâm.

Tống Hưng Đông đang nằm trên ghế, trên chân còn đang đắp một lớp chăn nhung, bị bệnh đã nặng lắm rồi. Mặc dù vẻ ngoài của ông không có gì biến dạng, nhưng đầu óc đã bị trì độn rồi, ánh mắt đờ đẫn. Khi nhìn thấy Tống Ngạn Thành, ông liền phẫn nộ đến dữ tợn, nói câu “Mày cút đi” vô số lần ——

Bỗng nhiên ông cụ ngừng lại.

Chỉ thấy ánh mắt Tống Hưng Đông gắt gao xoáy chặt tại một điểm, chứa chấp sự ngây thơ, còn có chút không tin được, xen vào đó cả phần chần chờ bối rối.

Rồi sau đó, mọi người trong phòng cùng nhìn qua theo.

Lê Chi theo bản năng lui về sau. Tay của Tống Ngạn Thành lặng yên choàng qua lưng cô, không nặng không nhẹ mà đỡ lấy eo Lê Chi. Đây chẳng phải là loại ôn nhu săn sóc gì cho cam, mà là loại áp lực cảnh cáo không cần nói ra lời cũng hiểu.

Lê Chi vẫn còn đang choáng váng thì Tống Hưng Đông đã nghẹn ngào nói với cô: “Hồng Dao, cuối cùng con cũng chịu đến thăm ta rồi.”

Lê Chi không hiểu nổi.

Tống Ngạn Thành chớp thời cơ, bắt đầu giới thiệu: “Ông nội, đây là Chi Chi, là bạn gái cháu.”

Giọng nói của người đàn ông giống như tuyết tan đầu xuân, hóa thành dòng suối nhỏ chảy quanh. Chữ “Chi Chi” kia được người đó nói hết sức dịu dàng, làm trái tim Lê Chi nhẹ nhàng rung động theo.

Sau đó, ông cụ cũng thôi không chì chiết mắng nhiếc Tống Ngạn Thành nữa, trái lại chỉ lầm bầm nói một mình, còn nói rất nhiều chuyện năm xưa với Lê Chi. Mà Lê Chi cũng đã lờ mờ nhìn ra, nếu như phán đoán của cô là đúng thì ông cụ kia là một ông già lú lẫn, hơn nữa còn nhận nhầm cô thành Hồng Dao rồi.

Nửa giờ sau, đã đến lúc ra về nhưng hiển nhiên là ông cụ vẫn chưa thỏa mãn, không muốn rời bỏ, liên tục lặp lại mấy chữ, “Nhớ đến thường xuyên, nhớ đến thường xuyên.”

Tống Ngạn Thành ngồi xổm bên cạnh ông, chỉnh đốn lại chăn cho ông cụ, cất tiếng: “Được ạ.”

Mà mới ra cửa phòng, biểu hiện của Tống Ngạn Thành trong nháy mắt thu lại, khôi phục dáng vẻ lạnh như băng.

Dì Minh mở cửa cho anh, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt.

Tống Ngạn Thành bước ra ngoài trước.

Lê Chi nhịn không được, theo phản xạ hỏi rõ bà, “Dì cho con hỏi, Hồng Dao là ai ạ?”

Dì Minh cười cười, nói: “Là mối tình đầu của ngài ấy, hai người quen nhau lúc ngài ấy vẫn còn là một thanh niên trí thức mới về nông thôn.”

“???”

“…”

Lê Chi tựa như một con rối lên dây cót, tim đập chậm chạp, hô hấp cũng chững lại.

Sau khi kịp phản ứng lại, cô nhìn bóng lưng rộng lớn anh tuấn của người đàn ông đi trước mình, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ đều đã sáng tỏ ——

Bạn gái của tôi trông giống với mối tình đầu của ông nội tôi.

Cái tấm lòng hiếu thảo này thực sự rất con mẹ nó hiểm độc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play