Khương Niệm nhìn tên người gọi, lập tức cảm thấy cả người bất ổn.

Chị Chu là một người phụ nữ mà bia đỡ đạn mới quen, gần đây hay dẫn cô ấy đến mấy địa điểm hỗn tạp, còn nói rằng có thể giúp cô ấy quay lại giới giải trí.

Người này thực ra nhìn trúng vẻ bề ngoài của bia đỡ đạn, muốn móc nối để đưa cô ấy đi làm tình nhân của một tên nhà giàu mới nổi. Mặc dù pháo hôi ngốc nghếch nhưng được cái ánh mắt rất cao, chê tên đàn ông chị Chu giới thiệu vừa béo vừa lùn lại còn quê mùa, kiên quyết nếu không tìm được một người đẹp trai thì không làm.

Khương Niệm lạnh lùng nhận cuộc gọi của chị Chu: "Alo?"

"Sao bây giờ cô mới nghe điện thoại? Biết tôi gọi cho cô bao nhiêu cuộc rồi không, sốt hết cả ruột." Chị Chu ở đầu bên kia mở miệng như súng liên thanh, không đợi Khương Niệm mở miệng đã trực tiếp ra lệnh: "Tối nay mấy vị phú nhị đại tổ chức một tiệc rượu, nghe nói có chút tài nguyên ngành giải trí, cô sửa soạn xinh đẹp chút rồi qua đây."

"Thời gian địa điểm tôi đã gửi vào điện thoại của cô rồi đấy, đúng bảy giờ tối có mặt ở đây, nghe rõ chưa?" Chị Chu nói xong lập tức cúp máy.

"Đồ thần kinh." Khương Niệm bị chị Chu vênh mặt hất hàm sai khiến làm cho bực mình. Người phụ nữ này thực sự coi bia đỡ đạn thành thủ hạ của mình chuyên làm mấy chuyện như vậy à?

Tiểu Nguyệt Nha đang cắn bánh bao bị giọng nói đột ngột của Khương Niệm làm cho giật mình, bánh bao nhân thịt bỗng chốc rơi xuống đất, lăn đến vũng nước bẩn ven đường.

Tiểu Nguyệt Nha hoảng hốt liếc nhìn mẹ, thấy mẹ đang bận xem điện thoại không để ý đến mình thì lập tức chạy theo chiếc bánh bao.

Khi Khương Niệm thấy hành động của Tiểu Nguyệt Nha vội vàng đuổi theo ôm lấy cô bé: "Con định chạy đi đâu?"

Sắc mặt Tiểu Nguyệt Nha thay đổi, thấp thỏm lo âu lùi về phía sau mấy bước: "Mẹ, con sai rồi, con không nên làm mất bánh bao..."

Lúc này Khương Niệm mới chú ý tới bánh bao thịt rơi vào vũng nước, cô cúi người nhặt lên ném vào thùng rác.

Tiểu Nguyệt Nha thấy vậy vội vàng đi đến thùng rác, nhón chân để lấy bánh bao thịt, "Lau một chút là được."

"Không sao, để mẹ mua cho con cái khác." Khương Niệm ôm Tiểu Nguyệt Nha đi về phía quán bánh bao bên kia đường, mua cho cô bé hai cái sủi cảo hấp, con nít ăn không hết sẽ lãng phí.

Tay Tiểu Nguyệt Nha cầm sủi cảo, cả người căng cứng dựa vào vai Khương Niệm không dám cử động, nhưng cô bé vẫn len lén nhìn một khuôn mặt của mẹ. Hôm nay mẹ không hung dữ như mọi ngày, bé hơi hơi thích mẹ của ngày hôm nay.

Khương Niệm đưa Tiểu Nguyệt Nha trở lại nhà trọ cũ kỹ ở ngoại ô, khi cô lên lầu thì gặp một số người cũng thuê nhà ở đây, họ ngạc nhiên nhìn cô và Tiểu Nguyệt Nha, không ngờ rằng mẹ con hai người sẽ trở về cùng nhau, "Hai người về rồi à? Không bị sao chứ?"

Đều là người thuê cùng một tầng, cúi đầu không thấy ngẩng đầu là thấy, Khương Niệm gật đầu đáp lại.

Bà lão thuê nhà rất ngạc nhiên với phản ứng của Khương Niệm, người này bình thường không thích nói chuyện với ai, không ngờ hôm nay lại đáp lời bọn họ, "Không sao là tốt rồi, con cái sống cùng với mẹ ruột sẽ tốt hơn."

Khương Niệm gật đầu, lấy chìa khoá mở cửa, trước khi vào phòng còn ngoái đầu nhìn thoáng qua căn phòng ở cuối, cánh cửa phòng đang khép hờ đã nhanh chóng đóng lại.

Khương Niệm đi vào phòng, cô đã biết ai là người tố cáo.

Khi nãy còn chưa dọn dẹp xong Khương Niệm đã bị bắt đi, bây giờ trong phòng vẫn còn hỗn loạn. Cô đóng cửa lại bắt đầu thu dọn nhà cửa, bia đỡ đạn chuyển đến đây từ ba tháng trước, có hai phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp và một vệ sinh, tuy kết cấu nhỏ mọi thứ đều đầy đủ.

Khuyết điểm duy nhất là quá bẩn, Khương Niệm dành cả buổi chiều để dọn dẹp nhà cửa. Dọn dẹp xong, cô ngồi bệt trên sàn xoa cái eo nhức mỏi, không còn sức để cử động.

Tiểu Nguyệt Nha nãy giờ ngồi xổm ngoài ban công nhỏ dùng phơi quần áo để phân loại chai nhựa, sau khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Khương Niệm thì lóc cóc đi vào bếp, trèo lên chiếc ghế nhựa nhỏ được đặt sẵn, nửa người ghé vào bồn rửa.

Tiểu Nguyệt Nha nhón chân lấy nước vào trong ấm, thành thạo đun nước, đợi khi nước sôi thì rót ra cốc đưa cho Khương Niệm.

Cốc nước rất nóng, Tiểu Nguyệt Nha chịu đựng cảm giác nóng rát nhìn chằm chằm cốc nước trong tay sợ rơi. Càng sợ cái gì thì nó càng dễ sảy ra, ngay sau đó cô nhóc vấp phải cạnh cửa.

Cả người cô bé ngã phịch xuống đất, sau khi ngã Tiểu Nguyệt Nha cũng không dám kêu đau, vô thức ngẩng đầu nhìn Khương Niệm đang ngồi dựa lưng vào tường, hoảng hốt nhìn xem mẹ có tức giận không.

Khương Niệm nghe thấy động tĩnh vội vã đứng dậy đi về phía Tiểu Nguyệt Nha, tránh những mảnh thủy tinh vỡ, trước tiên kéo cô gái nhỏ đang nằm dưới đất lên, "Ngã có đau không? Có bị bỏng không?"

Tiểu Nguyệt Nha vội vàng lắc đầu, lo lắng nhìn mẹ, sau đó lại ngồi xổm xuống đất nhặt mảnh thủy tinh, "Mẹ ơi, con sẽ lau sạch..."

"Con đừng động vào, cẩn thận đứt tay." Khương Niệm xách Tiểu Nguyệt Nha lên sô pha, sau đó lấy chổi quét sạch mảnh vỡ.

"Con giúp mẹ ạ." Tiểu Nguyệt Nha chân trần chạy đến.

"Đi dép vào." Khương Niệm nhíu mày nhìn đôi chân trầm của Tiểu Nguyệt Nha, khắp nơi đầu là mảnh thủy tinh nhỡ đâm vào chân thì sao bây giờ, giọng điệu cô hơi ngưng trọng: "Con lên sô pha ngồi, không được chạy lung tung."

ắc mặt Tiểu Nguyệt Nha biến đổi trong phút chốc, lòng tràn đầy sợ hãi không dám tiếp tục chọc giận mẹ, bé đi đến góc sô pha đứng chịu phạt, không dám cử động.

Sau khi Khương Niệm dọn dẹp hết mảnh vỡ thủy tinh mới phát hiện Tiểu Nguyệt Nha đang nép trong góc sô pha, cô thở dài bất lực, chắc chắn vừa rồi cô đã làm cô bé sợ hãi.

Khương Niệm đi tới bên sô pha, ngồi xổm xuống nhìn thẳng Tiểu Nguyệt Nha, "Tiểu Nguyệt Nha à, vừa nãy mẹ không cố ý quát con, trên sàn có quá nhiều mảnh thủy tinh, nhỡ may con giẫm phải thì chân sẽ chảy máu."

Tiểu Nguyệt Nha ngẩng đầu nhìn mẹ, giọng nói mềm mại đầy rụt rè, "Mẹ ơi, con sai rồi."

Khương Niệm nhìn Tiểu Nguyệt Nha đang cẩn thận lấy lòng mình, "Con sai ở đâu nào?"

Cô gái nhỏ hai mắt đẫm lệ, nhỏ giọng nức nở: "Con vấp ngã làm vỡ cốc nước, con còn không đi dép..."

"Tiểu Nguyệt Nha không sai. Tiểu Nguyệt Nha tốt bụng thấy mẹ khát nước nên muốn mang nước cho mẹ đúng không? Con không đi dép vì vội vàng muốn giúp mẹ dọn dẹp sao?"

Tiểu Nguyệt Nha do dự gật đầu: "Giúp mẹ ạ."

"Vậy thì Tiểu Nguyệt Nha không sai, chỉ là con còn nhỏ, tay chân cũng nhỏ đi không vững, cầm không chắc cái cốc nên mới bị té ngã." Khương Niệm nâng tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tiểu Nguyệt Nha, "Tiểu Nguyệt Nha thật tuyệt, con đã giỏi hơn rất nhiều bạn nhỏ khác rồi."

Đây là lần đầu tiên được mẹ khen, Tiểu Nguyệt Nha chớp chớp mắt, trong đôi mắt đen láy sáng lên ánh sao, bé thật sự rất tuyệt sao?

"Tiểu Nguyệt Nha rất hiểu chuyện, rất giỏi." Khương Niệm nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt tự ti nhát gan của cô bé thì khích lệ thêm vài câu: "Tiểu Nguyệt Nha còn chưa đầy bốn tuổi đã biết giúp mẹ nấu nước, dọn dẹp nhà cửa, lại còn tự mình đánh răng rửa mặt, con là bạn nhỏ giỏi nhất mà mẹ từng gặp luôn."

Tiểu Nguyệt Nha hít hít mũi, xấu hổ cúi đầu.

Khương Niệm xoa đầu Tiểu Nguyệt Nha, "Nhưng con còn quá nhỏ, sau này loại chuyện nguy hiểm như vậy có thể giao cho mẹ, nếu con bị thương thì mẹ sẽ đau lòng."

Tiểu Nguyệt Nha chưa quen với sự thân cận đột ngột của mẹ, cơ thể nhỏ cứng ngắc, đứng yên không dám động đậy.

Tương lai còn dài, Khương Niệm thu tay, "Con có đói không? Mẹ làm cơm tối cho con nhé."

Đã sáu rưỡi tối, là thời gian nấu cơm tối, Khương Niệm đi vào bếp mở tủ lạnh ra xem, bên trong trống rỗng, chỉ có mấy chai bia.

Khương Niệm không còn cách nào khác là đi xuống chợ rau cách nhà vài trăm mét, cô không có nhiều tiền, nhưng đã từng có một cuộc sống khó khăn, cô biết cách chi tiêu hợp lí số tiền này.

Trước tiên cô dùng mười tệ mua gạo và một ít mì sợi, sau đó mua mấy quả cà chua và trứng gà cùng một nắm rau xanh rẻ tiền, ngoài ra còn mua một số gia vị cơ bản, hết hai lăm tệ.

Buổi tối, Khương Niệm nấu cơm, làm món trứng xào cà chua, dọn bát đũa xong mới gọi Tiểu Nguyệt Nha ra ăn cơm: "Tiểu Nguyệt Nha, ra ăn cơm đi con."

Tiểu Nguyệt Nha lấp ló ở mở to mắt, thì ra mẹ biết nấu ăn nha.

Khương Niệm cười bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt không thể tin của Tiểu Nguyệt Nha, bia đỡ đạn nuôi con rất cẩu thả, một là nấu đồ ăn liền, hai là đóng gói đồ ăn thừa bên ngoài mang về cho con ăn.

Cũng may cô ấy còn nhớ phải cho Tiểu Nguyệt Nha ăn cơm, nếu không cô bé này đã sớm chết đói.

Khương Niệm gắp đồ ăn cho Tiểu Nguyệt Nha, "Con ăn thử xem thế nào?"

Tiểu Nguyệt Nha nếm thử một miếng, hai mắt lập tức sáng lên, ngon không kém gì bà cụ nhà bên làm.

Khương Niệm thấy Tiểu Nguyệt Nha thích ăn thit gắp thêm cho cô bé một ít trứng gà, "Có ngon không?"

Tiểu Nguyệt Nha gật đầu, trong miệng ngậm đồ ăn, nói năng không rõ ràng: "Ngon ạ."

"Con thích là tốt rồi, ngày mai mẹ nấu thịt kho tàu cho con." Khương Niệm tính còn dư lại bảy mươi tệ, chi tiêu làm sao đến ngày nhận tiền trợ cấp.

Còn gần nửa tháng nữa, Khương Niệm cảm thấy mình không thể sống quá chi li, vẫn nên nghĩ cách kiếm tiền.

Cô đang suy nghĩ xem nên kiếm tiền kiểu gì thì điện thoại di động vang lên, là chị Chu gọi đến.

Khương Niệm ấn nghe, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị đối phương mắng: "Khương Niệm, cô làm sao đấy? Hơn bảy giờ rồi sao cô còn chưa đến? Bây giờ cô đang ở đâu?"

Bia đỡ đạn muốn đi đường tắt, không ngại đến những nơi như thế, nhưng Khương Niệm không muốn, cô có nguyên tắc của mình: "Tôi không đi."

"Cô không đến?" Chị Chu tức đến đau đầu, buột miệng nói: "Lý tổng người ta đang đợi cô ở đây, cô nói không đến là thế nào?"

Khương Niệm nghe thấy cái tên Lý tổng, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh một cái đầu hói với đôi tai to, đã mấy lần bia đỡ đạn bị Lý tổng này quấn lấy. May mà bia đỡ đạn là một nhan khống không để cho ông ta đạt được mục đích, nếu không bây giờ cô ghê tởm muốn chết, "Không phải chị nói là phú nhị đại à? Tại sao bây giờ lại thành Lý tổng rồi?"

Chị Chu bị vạch mặt thì thay đổi sắc mặt, "Ngay cả con cũng sinh rồi còn đòi phú nhị đại nào yêu nổi cô? Đang nằm mơ hả!"

Chị Chu tiếp tục uy hiếp: "Khương Niệm, cô có muốn vào giới giải trí kiếm tiền nữa không? Tôi cho cô nửa tiếng, mau đến đây! Nếu hôm nay cô không uống vài ly với Lý tổng thì sau này đừng nghĩ đến việc bước chân vào giới giải trí!"

Chị Chu uy hiếp xong thì cúp máy, mang vẻ mặt áy náy đi dỗ dành mấy ông chủ.

Khương Niệm xau mày chán ghét, một con gà mái còn giả vờ làm bà trùm giới giải trí à. Cô trực tiếp chặn và xoá số điện thoại của chị Chu, tiện thể gọi điện báo cáo ở hội ở XX có hoạt động vi phạm giá trị quan của chủ nghĩa xã hội.

Sau khi báo cáo xong, Khương Niệm cảm thấy người phụ nữ kia nói cũng không sai, cô phải mau chóng nghĩ cách kiếm tiền mới được.

Cô vốn là một diễn viên trẻ mới tốt nghiệp chính quy, nhưng ngoại hình bình thường, lại không muốn phẫu thuật thẩm mỹ nên dù có kỹ năng diễn xuất sắc cũng khó nổi tiếng.

Nếu được phép lựa chọn con đường kiếm tiền, Khương Niệm vẫn muốn tiếp tục công việc cũ của mình, điều này nhẹ nhàng hơn việc ngỗi ngày đến cơ quan làm việc.

Nhưng bia đỡ đạn đã đắc tội với công ty nữ chính, muốn tiếp tục đóng phim không phải là chuyện dễ, trừ khi có người nguyện ý giúp đỡ cô.

 Thực ra bia đỡ đạn không phải loại người làm việc ác tán tận lương tâm, chỉ có lần mặc cùng một kiểu váy với nữa chính tại bữa tiệc sinh nhật, sau đó liền bị nữ chính trong sách ghi thù.

Vì không có bối cảnh, không quan hệ, chỉ một câu nói của nữ chính đã đè chết bia đỡ đạn. Người đại diện vô dụng trực tiếp vứt bỏ cô ấy, nếu là một người đáng tin hơn thì sẽ không đến mức như thế này.

Khương Niệm nhíu mày, cẩn thận nhớ lại những sự kiện trong vòng một năm đó, từ lúc bia đỡ đạn gia nhập công ty đến lúc rời khỏi giới giải trí, cuối cùng cũng chốt được một cái tên, cô suy nghĩ một chút rồi gõ chữ: "Đại minh tinh, đã lâu không gặp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play