Ở bên kia, bữa tiệc cũng dần bước đến hồi kết trong bầu không khí kỳ dị.

Trên bàn, Giang Uyển Uyển cùng Tần Hiểu Vi tò mò ra mặt, mấy cô không ngừng đánh giá Diệp Lân. Sự xuất hiện của Chiết Thu Vũ khiến Diệp Lân trong lòng hai người càng trở nên thần bí.

Giang Uyển Uyển thấy cha mình được cứu, có phải do ông ấy mắc bệnh gì đó nên mới được Diệp Lân giới thiệu cho một bác sĩ hay không?

Mà Tần Hiểu Vi lại thấy Diệp Lân quá kỳ lạ, lúc trước rất nhát ấy vậy mà ban nãy gặp chuyện trong quán bar lại vô cùng cứng rắn.

Vừa mới ly hôn mà lại chung đụng với một bác sĩ xinh đẹp vô cùng.

Đúng là một người vô cùng kỳ là.

Chu Thuỵ cúi đầu, bữa cơm này có ngon thế nào đi nữa anh ta cũng chẳng thấy hứng thú nữa rồi.

Đầu bếp Từ mà anh ta không thể mời được lại bị Diệp Lân mời đi rồi, đương nhiên trong lòng anh ta vô cùng khó chịu, còn Bạch Dao với Trần m m lại khá im lặng, ăn nhỏ nhẹ từng chút một.

Đồ ăn trên bàn nhanh chóng vơi đi trong bầu không khí kỳ lạ.

“Tính tiền.” Cuối cùng cũng đến lúc kết thục, Chu Thuỵ thấy đến lúc mình nên phát huy rồi, anh ta vẫy tay, mở miệng nói.

Giang Uyển Uyển vội nói: “Anh Chu Thuỵ, các anh mới đến Giang thành, sao có thể để các anh trả tiền được, để em đi.”

“Chuyện thế này sao có thể để mỹ nữ ra tiền được, mấy anh em chúng ta chia nhau đi.” Nói xong, anh ta nhìn Diệp Lân cười nói: “Tôi nói không sai chứ, Diệp Lân.”

Lúc vừa mới tới hắn có nghe Giang Uyển Uyển giới thiệu, bởi vì tay bị thương nên đầu bếp Từ không làm nhiều món, nhưng giá cả lại cực đắt đỏ, trung bình để ăn một bữa mỗi người phải tốn 2-3000 tệ, ăn một bữa cũng phải mất hơn một vạn tệ.

Giá thế này cũng chẳng kém đỉnh cao của khách sạn Marriott.

Nhưng nếu xét về hương vị, tiêu chỗ tiền này cũng đáng thôi.

Nhưng anh ta biết chắc chắn tiền lương của Diệp Lân không cao, phải trả số tiền này cũng sẽ đau lòng vô cùng.

Diệp Lân bĩu môi không đáp lại anh ta.

Mà Chu Thuỵ thấy Diệp Lân im lặng, trong lòng lại càng đắc ý, anh ta cười âm hiểm, nói: “Ai nha, lỗi tôi lỗi tôi, tôi quên mất, cậu đã không còn là người nhà họ Diệp nữa, giờ phải đi làm ở công trường, để cậu trả tiền đúng là có hơi làm khó cậu. Bữa này cứ để tôi trả đi.”

Nói xong, anh ta lại nhìn Diệp Lân: “Nói đi nói lại, Diệp Lân này, chắc cậu làm việc ở công trường cũng mệt mỏi, hay là tôi giới thiệu cho cậu một công việc nhé, lần này cậu theo chúng tôi vè Lâm Hải, ở Lâm Hải nhà tôi cũng xem như có chút thực lực, giới thiệu cho cậu một vị trí cũng không có gì to tát.”

“Đương nhiên, bởi vì cậu từng đi tù ấy, chắc cũng không thể giới thiệu công việc danh giá nào được.” Chu Thuỵ tủm tỉm: “Cậu đến công ty tôi làm bảo vệ hoặc làm nhân viên vệ sinh thì thế nào? Đương nhiên, chắc chắn không thiếu tiền lương cho cậu, 2 vạn một tháng, hẳn là cao hơn lương ở công trường của cậu rồi nhỉ.”

Lời của Chu Thuỵ khiến những người khác khẽ nhíu mày.

Cho dù thế nào, Diệp Lân phải vô cùng cố gắng mới ăn được bữa cơm này.

Bọn họ đều hiểu, ẩn sau những lời này của Chu Thuỵ đơn giản chỉ là vì chán ghét Diệp Lân thôi. Diệp Lân không có cơ hội đến chỗ anh ta làm.

Diệp Lân giương mắt nhìn Chu Thuỵ, thản nhiên đáp: “Từ đầu đến cuối tôi có từng nhờ anh giới thiệu công việc sao?”

Chu Thuỵ nhíu mày nói: “Tôi cũng chỉ tốt bụng thôi mà, nếu cậu đã không thích thì quên đi, phục vụ, đến đây tính tiền, bao nhiêu tiền?”

Đúng lúc này Tần Hoa đi ra, anh ta vô cùng khách khí mà nói chuyện với Diệp Lân: “Sư phụ tôi nói cảm ơn sự giúp đỡ của Diệp Lân, bữa này không thu tiền, về sau nếu Diệp Lân muốn ăn thì có thể đến bất cứ lúc nào, miễn phí trọn đời.”

Nghe anh ta nói vậy, ánh mắt Giang Uyển Uyển và Tần Hiểu Vi đều lộ vẻ hâm mộ.

Giang Uyển Uyển vội cười nói: “Diệp Lân, lần sau mà anh tới đây nhất định phải đưa tôi theo đấy nhé.”

Diệp Lân cười, đứng dậy nói: “Vậy tôi đây cảm ơn Tần sư phụ và đầu bếp Từ nhé.”

Khách sáo vài câu, đoàn người ra khỏi ngõ, Giang Uyển Uyển lên tiếng: “Chúng tôi định đi núi Ngự Hương, mọi người có muốn đi cùng không?”

Núi Ngự Hương là một thắng cảnh du lịch khác của Giang thành.

“Tôi sao cũng được, dù sao chiều cũng chưa có việc gì.” Tần Hiểu Vi đáp, sau đó bọn họ lại nhìn sang Diệp Lân.

Chu Thuỵ nhướn mày. Hiển nhiên anh ta không muốn đi cùng Diệp Lân.

“Chiều tôi còn có việc.” Diệp Lân lên tiếng: “Thôi không đi đâu.”

Chu Thuỵ thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Xem như thằng nhãi cậu hiểu chuyện.”

Diệp Lân nghĩ một chút lại thỏ thẻ vào tai Tần Hiểu Vi: “Ra ngoài chơi thì cẩn thận một chút.”

Có hai điều hắn nói phải cẩn thận, một là chỉ e người của Hồng Liên sẽ ra tay với Giang Uyển Uyển, còn lại là có thể Đào Đăng Vân và Chu Ngọc Lâm sẽ tìm Tần Hiểu Vi để gây sự.

Đương nhiên bên phía Người Gác Đêm cũng đã âm thầm cho người đi bảo vệ Giang Uyển Uyển.

Ngược lại hai người Tần Hiểu Vi và Giang Uyển Uyển ở cùng một chỗ lại tương đối an toàn.

Đợi mấy người kia rời đi, Diệp Lân mới đi vào nhà.

Vừa mới đến cửa tiểu khu, di động Diệp Lân reo lên, hắn lấy diện thoại ra xem phát hiện là Lâm Vân Nguyệt gọi đến.

Trong lòng hắn vui hẳn lên.

Vậy mà lúc này Lâm Vân Nguyệt lại gọi cho hắn.

Ban nãy khi đến cửa tiểu khu hắn đã nhìn rõ cảnh kia rồi.

Hắn cười cười sau đó nhấc máy, bình tĩnh nói: “Alo.”

“Diệp Lân.” Đầu đây bên kia, Lâm Vân Nguyệt có chút nức nở: “Anh ở đâu? Chúng ta gặp nhau một lát đi.”

“Chẳng có lý do gì để gặp cả, chẳng phải lần trước tôi đã nói rõ với mấy người rồi sao? Tôi với cả nhà các người không còn quan hệ gì nữa, chú cứu tôi một mạn, tôi cũng chăm sóc cho mấy người ba năm, cho các người một căn nhà, coi như hai bên không thiếu không nợ.” Diệp Lân thản nhiên nói.

“Không phải, em có chuyện muốn nói với anh.” Giọng Lâm Vân Nguyệt vẫn nghẹn ngào: “Giờ em đã ra ngoài rồi, chúng ta hẹn ở một nơi đi. Quán café ở cửa tiểu khu thì sao.”

“Chẳng có gì để nói hết.” Diệp Lân nói.

Nói xong, hắn trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó hắn xoay người đi vào trong tiểu khu, nhưng vừa xoay người hắn đã trông thấy Lâm Vân Nguyệt vừa kịp đến cổng tiểu khu, khoé mắt cô ta đỏ ửng, sau khi thấy Diệp Lân thì vội chạy tới.

Diệp Lân cau mày, nhìn Lâm Vân Nguyệt rồi nói: “Có gì muốn nói thì cô nói luôn ở đây đi. Nói xong rồi thì về sau đừng chạm mặt nhau nữa, cũng đừng bao giờ liên lạc nữa.”

Lâm Vân Nguyệt hé miệng nói: “Diệp Lân, em đã chia tay với Hàn Thạc rồi, anh ta là đồ tồi.”

Diệp Lân bật cười: “Thực ra thì mẹ con hai người cũng có kém mấy đâu, chia tay rồi cũng tiếc đấy, lại cùng nhau đi làm khổ người khác.”

Lâm Vân Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó cô ta cúi đầu nói: “Em biết, chắc chắn anh rất hận chúng em. Mãi đến khi mất đi em mới biết quý trọng, ba năm nay, em với mẹ, còn có mấy người trong nhà đều đối xử hơi quá đáng với anh.”

Nói đến đây, cô ta mím mím môi, ngẩng lên hỏi: “Diệp Lân, sau khi ly hôn anh vẫn luôn xuất hiện bên cạnh em, còn đặc biệt thuê một căn nhà ở tiểu khu Hoa Viên, chỉ vì muốn ở gần em một chút, nhất định anh vẫn còn thương em, đúng không?”

Tí nữa thì Diệp Lân ngất luôn, tôi đặc biệt ở lại tiểu khu Hoa Viên chỉ đơn giản là vì trùng hợp, chỉ là mấy người Chiết Thu Vũ thuê nhà ở đây thôi, có được không?

“Cô nghĩ nhiều rồi.” Diệp Lân bĩu môi.

Lâm Vân Nguyệt cắn răng nói: “Diệp Lân, chúng ta tái hôn đi, nhất định lần này em sẽ đối xử tốt với anh, khộng bao giờ nghĩ nọ kia nữa, chúng ta bình yên trải qua cuộc sống vợ chồng, chỉ cần anh đồng ý, tối nay em có thể trao thân cho anh, chẳng phải anh vẫn nói kết hôn ba năm mà chưa được chạm tay em lấy một lần sao? Tối nay anh muốn thế nào cũng được, chúng ta cùng sinh một đứa con…..”

“Dừng dừng dừng.” Diệp Lân vội phất tay mà nói.

Sau đó, nước mắt Lâm Vân Nguyệt lập tức chảy xuống, cô ta nhìn Diệp Lân nói: “Diệp Lân, bây giờ em chẳng còn gì cả, đến cả anh cũng muốn vứt bỏ em sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play