"Thuyền trưởng! Chúng ta đã lọt vào tâm bão rồi!"

Thủy thủ đoàn vừa rống lên sắc mặt mọi người trong khoang lái đều không khỏi trắng bệch đi.

Mặc dù họ đã từng ra khơi, lại đối mặt với rất nhiều bão táp trên biển, nhưng mỗi lần đều thuận lợi vượt qua, bởi vì công nghệ hiện đại càng ngày càng có thể đảm bảo an toàn cho người ra biển, vốn không đến mức bị chuyện này dọa sợ. Thế nhưng lần này...

"Mau gọi cho trung tâm cứu hộ..."

Thuyền trưởng ngược lại rất quyết đoán, gặp nguy không loạn ra mệnh lệnh. Nhưng hắn vừa hét đến đây đã ngừng, sắc mặt buồn bã mang theo sự tuyệt vọng: "Không kịp nữa rồi..."

Hắn vừa dứt lời thì trước mặt mọi người trong đoàn khoang lái, một con sóng cao tận mấy mét... Họ cũng không chắc nó cao bao nhiêu, nhưng sự to lớn của nó khiến họ bất lực. Trong tầm mắt họ là một bức tường nước rộng không có biên giới, đang hướng về họ bao trùm.

Thời điểm đó tất cả hành khách trên du thuyền đều đang thâu hoan bên trong. Những người đó đã quen với sự thanh bình, cho dù họ biết bên ngoài sóng to gió lớn, con thuyền tròng trành đến choáng mặt nhưng họ chưa từng lo lắng. Họ vẫn an tâm hưởng thụ bên trong lớp vỏ bọc bằng kim loại xa hoa mà họ cho rằng đặc biệt an toàn, không hề hay biết thứ mình đang đối mặt là cái gì.

Khi ấy, trên boong tàu đầy bão tố không ngừng táp vào mặt, không nghĩ tới lại còn một người bất ngờ lạc loài ở bên ngoài. Cô cũng giống như nhóm thủy thủ tận mắt nhìn thấy bức tường nước khổng lồ đang hướng về phía họ, trên mặt cũng toàn là bất lực.

"Chúa phù hộ..."

Trước khi bức tường kia đem họ hoàn toàn nhấn chìm trong biển cả mênh mông, Vương Ly cười thảm chỉ kịp thoát dây chiếc phao cô tròng trên người đang dính chặt với lan can boong tàu.

Rầm!

Dây phao còn chưa tuột hết Vương Ly đã bị con sóng thần đập vào người. Áp lực kia trực tiếp đè ép lòng ngực cô muốn nổ tung, người cũng đã bị nó đánh rớt ra ngoài, cùng du thuyền biến mất trong đại dương mênh mông tăm tối.

...

"Khụ khụ... Ư... Chẳng lẽ mình phải chết ở đây thật ư..."



Trên mặt biển rộng lớn nhìn không thấy điểm cuối, có một bóng người đang trôi nổi vô định, thê lương và cô độc.

Vương Ly may mắn thoát khỏi cơn bão kia nhờ vào cái phao trên người, lần nữa vô lực mệt mỏi vì cổ họng đã lâu không có một giọt nước. Cảm giác đói khát cô chưa từng trải qua có lẽ không khó chịu đến vậy, nhưng việc cứ mãi trôi nổi trên biển thế này từ ngày này qua ngày khác khiến cô tuyệt vọng, dần dần đánh mất niềm tin.

Muốn buông xuôi...

Chíp chíp chíp...

"Hả?"

Ngay thời điểm đó, bỗng nhiên Vương Ly nghe thấy một loạt tiếng chim hót từ phương xa vọng tới. Y như tiếng trời.

Trên mặt không kiềm nén nổi mừng rỡ, Vương Ly mở choàng mắt vội vàng đi tìm kiếm nơi phát ra âm thanh kia.

Trong tầm mắt của cô, Vương Ly thành công tóm được bóng dáng của một đàn chim. Đối với người mấy ngày nay chỉ thấy được cá heo, Vương Ly thật sự là mừng quýnh lên. Cho dù cô không nhìn rõ được đó là loài chim gì.

"Có chim là được rồi! Có chim là được rồi!"

Có chim chính là có hi vọng nhìn thấy được đất liền!

Trong lòng Vương Ly vui sướng thét lên, đôi mắt như hai cái rada quét theo phương hướng chim bay.

 

Khi ở phương xa nhìn thấy một bóng đen to thù lù ẩn khuất trong sương mù, Vương Ly suýt thì nhảy cẩn lên trong nước.

"Là đất liền!"

Tốt rồi! Quá tốt rồi!



Tốt thật rồi sao... Sau một trận hưng phấn không thể kiềm chế, khi thật sự đối diện với bộ mặt thật sự của bóng đen kia, Vương Ly như cái phao bị xì phờ phạc nằm trên mặt biển.

Đây là đảo hoang... Vương Ly tuyệt vọng nhận định.

Là cô đã nghĩ quá đẹp... Vương Ly cười khổ.

Thật ra cô có thể trôi vào bờ được đã là vạn hạnh trong bất hạnh. Còn muốn tìm được đất liền quen thuộc trong nhận thức của cô, quả thật là có chút si tâm vọng tưởng. Bản thân cô hiện tại cũng không rõ trận bão kia đã cuốn cô đi phương nào. Trái đất mênh mông, bên ngoài đại dương kia lại có bao nhiêu vùng đất hoang không người... Dù sao thì cô vẫn phải vào bờ trước đã rồi tính sau.

Nghĩ xong xuôi, Vương Ly vực dậy tinh thần, ra sức bơi vào bờ.

Bãi cát trắng cùng rừng cây rậm rạp phía sau dần dần hiện lên trong tầm mắt Vương Ly, khiến tinh thần cô phấn chấn.

Nhưng khi còn cách bờ mấy trăm mét, Vương Ly ôm mừng rỡ biết bao nhìn một sinh vật cô không thể gọi tên từ rừng cây đi ra, nhàn nhã đạp lên cát trắng đi dạo dọc theo ranh giới giữa cả hai, sắc mặt tái xanh.

Đó là... Con gì?

Thần thánh ơi!

Vương Ly mở lớn đôi mắt, dáng vẻ như muốn ngất đi bất cứ lúc nào trừng trừng nhìn con vật lớn hươu không giống hươu, ngựa không giống ngựa kia.

Nói vậy cũng chưa chắc đúng, có thể bởi vì khoảng cách hơi xa, hoặc do cô bị bàng hoàng cùng mệt mỏi đói lả khiến cho tầm mắt cũng mơ hồ nên không nhìn rõ được hình dạng của nó.

Có lẽ nó là sinh vật nào đó còn đáng sợ hơn.

Đáng sợ hơn nữa là... Hình như nó phát hiện ra cô rồi.

!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play