Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Mia
Bernie chụp ảnh An Cẩn xong lập tức rời khỏi phòng.
Bác sĩ ngồi xổm xuống, lấy một con cá dẹt từ trong âu cá ra đưa cho An Cẩn: “Loại cá này mùi vị ngon vô cùng, cậu thử xem có thích không?”
An Cẩn không biết ông ta nói gì nhưng có thể hiểu sơ được ý tứ, mỉm cười nhận lấy.
Cậu tiếp tục coi móng tay là dao, tay trái cầm cá, tay phải cắt lát.
Nuốt một miếng xong thì cậu không tiếp tục ăn mà dừng lại.
Măc dù mùi vị rất ngon song thịt cá vẫn hơi có mùi hôi, cậu nghĩ nguyên nhân là do những đốm đen trên thịt.
An Cẩn âm thầm vận dụng dị năng hệ nước, cảm nhận thay đổi của cơ thể sau khi ăn lát cá kia.
Dù bác sĩ cũng từng ăn nhưng cậu vẫn thấy lo lắng bởi cá là do bác sĩ đưa cho.
Trước khi tận thế xảy ra, cuộc sống của cậu rất đầy đủ, tính tình ngây thơ không hiểu chuyện đời, sau khi trải qua những tháng ngày thời tận thế thì cậu mới học được thói cẩn trọng.
Dị năng hệ nước của cậu hết sức yếu ớt, còn chưa đạt tới cấp thấp nhất, vì thế cậu chỉ dám ăn một miếng.
Nếu sử dụng dị năng, dù trong đồ ăn có thứ gây hại với thân thể thì cậu vẫn có thể kịp thời dùng dị năng làm sạch.
Cậu nhanh chóng phát hiện một sợi tơ màu đen mảnh hơn cả sợi tóc lẫn vào trong máu.
Dị năng hiển thị màu đen, vô cùng độc hại!
Sợi tơ đen lẫn vào trong huyết dịch, chớp mắt đã tiến sát màng tim.
An Cẩn kinh sợ vội vàng vận động tinh thần lực tạo ra một dòng nước nhỏ.
Vừa định tẩy trừ sợi tơ đen thì đã thấy một luồng sáng màu xanh lam xuất hiện.
Ngay khoảnh khắc luồng sáng tan biến, sợi tơ đen cũng không thấy đâu.
An Cẩn ngây người tỉ mỉ kiểm tra lại một lần, phát hiện trong thân thể đã không còn chất gây hại nào nữa.
Cậu thu hồi tinh thần lực, kiểm tra biển tinh thần.
Biển tinh thần của dị năng hệ nước được tạo thành từ vô số sợi tơ màu xanh lam, lúc tinh thần lực ở thời điểm sung túc, các sợi tinh thần sẽ tỏa ra ánh huỳnh quang tươi đẹp vô cùng.
Anh Cẩn kinh ngạc nhận ra những sợi tinh thần bao phủ bên ngoài biển tinh thần của cậu không còn ánh sáng lộng lẫy nữa mà đã trở nên ảm đạm.
Dòng nước hình thành từ tinh thần lực vẫn chưa được sử dụng, cậu bèn thu hết về để tránh làm hao phí tinh thần lực.
Vừa nãy cậu chỉ dùng tinh thần lực để kiểm tra cơ thể, tinh thần lực tiêu hao không đáng kể, theo lý thì biển tinh thần không thể trở nên như vậy được!
Cậu chợt nhớ tới ánh huỳnh quang vụt lóe kia có màu sắc y hệt sợi tinh thần.
Chẳng lẽ… Tinh thần lực của cậu đã chủ động giải trừ nguy hiểm từ tạp chất?
Cậu cúi đầu nhìn đốm đen trên thịt cá, sau đó nhìn sang bác sĩ và giáo sư Kim.
Tinh thần lực của hai người họ không tệ, gần bằng bậc 2 theo tiêu chuẩn thời tận thế.
Biển tinh thần của cả hai đều có màu xám bạc, không rõ thuộc tính.
Trong thời tận thế, số lượng dị năng giả này là nhiều nhất, phương hướng biến dị chủ yếu tập trung vào các bộ phận trên người.
Nhưng vẫn có điểm rất lạ, sợi tinh thần của hai người họ không hoàn toàn là màu xám bạc, có một phần là màu xám pha đen, càng ở phía ngoài màu sắc càng đậm.
Số sợi tinh thần sẫm màu bên trong biển tinh thần của giáo sư Kim nhiều hơn của bác sĩ.
Dị năng giả thời tận thế dù tinh thần lực có bị tiêu hao, sợi tinh thần cũng không hóa đen mà chỉ trở nên ảm đạm.
An Cẩn vốn cho rằng biển tinh thần của họ bị tổn thương, nhưng theo quan sát của cậu thì sắc mặt bọn họ thoải mái, không hề có dáng vẻ đang chịu đau đớn.
Phải biết một khi biển tinh thần bị tổn thương sẽ hứng chịu cảm giác thống khổ vô cùng, không tài nào bình tĩnh nổi.
An Cẩn suy nghĩ rất nhanh, lóc một miếng cá đưa cho bác sĩ.
Lần này bác sĩ không ngây người nữa, mặt đầy cảm động, nội tâm gào thét: Người cá nhỏ quá ngoan, quá đáng yêu rồi đó!
Giọng nói của ông ta êm dịu như sắp bấm ra nước: “Tôi không cần, cậu ăn đi.”
Tay An Cẩn lại giơ cao hơn, lát cá gần như sắp dán vào miệng bác sĩ.
Bác sĩ vừa vui vừa bất đắc dĩ, thấy An Cẩn kiên trì cũng không nỡ làm người cá nhỏ phật ý, bèn nhận lấy ăn luôn.
An Cẩn nhìn chằm chằm biển tinh thần trên đỉnh đầu bác sĩ, thấy sau khi ông ta nuốt lát cá thì một đám sợi tinh thần màu xám đã nhanh chóng chuyển sang màu đen.
Cùng lúc đó những sợi tinh thần màu xám bạc cũng đổi thành màu xám.
Nội tâm An Cẩn tràn đầy lo lắng, đốm đen kia rất có hại đối với biển tinh thần.
Nói cách khác, tinh thần lực luôn chủ động chống lại đốm đen để bảo vệ cơ thể.
Nếu cứ kéo dài như vậy, nhất định tinh thần lực sẽ suy kiệt.
Trừ phi dùng tinh hạch của tang thi để bổ sung tinh thần lực.
Nhưng những người cậu vừa gặp ai cũng có khí sắc rất tốt, dường như thế giới này không có tang thi.
An Cẩn lẳng lặng đặt con cá trong tay xuống, âm thầm cầu nguyện số đồ ăn còn lại không chứa tạp chất.
“Không ăn sao?” Bác sĩ ngạc nhiên hỏi.
An Cẩn không hiểu ông ta nói gì, lùi về phía sau quan sát hai người, cảm thấy có chút bất an.
Bọn họ biết trong thịt cá chứa chất có hại sao?
Giáo sư Kim hoàn hồn sau cú sốc khi thấy người cá nhỏ chủ động chia sẻ đồ ăn, kích động vỗ vai bác sĩ: “Ông có thấy cậu ta rất thông minh không?”
Hiện giờ bác sĩ vạn phần yêu mến người cá nhỏ, lập tức tán thành: “Đúng đúng đúng, vừa thông minh vừa đáng yêu.” Ông ta cảm thán: “Sao lại có một người cá đáng yêu đến vậy chứ! Ai nha, nếu tôi là người có tiền thì tốt rồi!”
Giáo sư Kim dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn người cá nhỏ chằm chằm.
Ngay từ khi bước chân vào căn phòng này, ông ta đã có cảm giác người cá nhỏ này hoàn toàn không giống những người cá khác.
Lẽ nào người cá cao cấp cũng có trí thông minh cao cấp?
An Cẩn bị tầm mắt kia làm cho tê cả da đầu, dù không cảm nhận được ác ý song cậu cũng không quen bị người khác nhìn như vậy.
Cậu vẫy vẫy đuôi, chìm dần xuống nước.
Bác sĩ vực lại tinh thần khỏi nỗi đau vì cái nghèo, nhìn đồng hồ, sắp tới 5 giờ, phải đưa người cá nhỏ đến phòng triển lãm thôi.
Ông ta nhìn âu cá gần như vẫn đầy nguyên, đứng dậy cười với An Cẩn: “Không ăn thì thôi vậy, chắc cậu chưa đói.”
Bước đi bên cạnh hồ, ông ta quan sát vị trí của An Cẩn, sau đó mở trí não ấn nút ra lệnh.
“Cách!” Bốn phía xung quanh An Cẩn đồng thời truyền tới tiếng vang khe khẽ.
Chỉ trong nháy mắt bốn tấm bảng kim loại trong suốt đã phóng lên từ đáy hồ tạo thành một hình vuông khép kín, vây cậu vào trong.
An Cẩn kinh ngạc vội vàng di chuyển tầm mắt.
Vừa cúi đầu nhìn xuống đã phát hiện bốn tấm bảng kim loại này hợp với mặt sàn dưới đáy hồ tạo thành một bình chứa, mà cái bình chứa này hiện đang di chuyển từ dưới nước lên trên bờ.
Chẳng bao lâu sau bình chứa đã được đưa lên bờ, bác sĩ đi tới bên cạnh cười với An Cẩn, đẩy bình chứa ra ngoài.
Lòng An Cẩn bất an. Đưa mình đi đâu đây?
Rất nhanh cậu đã bị bác sĩ đẩy sang một căn phòng khác.
Dọc đường cậu trông thấy rất nhiều bảo vệ thân hình cao lớn, nhận được rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ và nồng nhiệt.
An Cẩn càng thấy lo lắng hơn. Ở thế giới này, người cá là dạng tồn tại thế nào vậy?
Hiện giờ cậu thực sự hi vọng mình chỉ là một thú cưng bình thường.
Cậu đan hai bàn tay vào nhau, ổn định tâm trạng rồi quan sát bốn phía.
Căn phòng này rất giống căn phòng lúc nãy, hơn một nửa diện tích là hồ nước.
Bác sĩ đẩy bình chứa đến cạnh hồ, ấn nút lệnh, tấm kim loại đằng trước lập tức bật ra.
Bình chứa mở ra một cánh cửa, nước bên trong lập tức ùa vào trong hồ.
An Cẩn đang mải quan sát xung quanh, không kịp đề phòng bị dòng nước cuốn vào trong hồ, “ùm” một tiếng rơi xuống nước, sợ mất mật.
Cậu cuống quýt ngoi từ trong hồ lên, nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ bắt gặp ánh mắt kinh hoảng của cậu, không hiểu vì sao lại thấy đau lòng, lo lắng nhìn giáo sư Kim.
Chợt nhớ ra vốn dĩ giáo sư Kim đến để hỏi tội, vất vả lắm mới không truy cứu nữa, ông ta bèn yên lặng nuốt xuống câu “Hình như bị dọa sợ nên cậu ta nhát gan hơn”.
Ông ta ôn hòa động viên người cá nhỏ: “Đừng sợ, đêm nay cậu sẽ gặp được chủ nhân mới, nhất định hắn sẽ đối xử tốt với cậu.”
An Cẩn nghe không hiểu, nhưng vì cảm thấy ông ta không có ác ý nên tâm trạng hơi hơi thả lỏng.
“Hai vị, khách quý sắp tới rồi, mời ra khỏi phòng triển lãm.” Một nhân viên bảo an bước tới, khách khí nói.
Bác sĩ và giáo sư Kim nhìn người cá nhỏ thêm một lúc rồi mới rời đi.
An Cẩn mờ mịt nhìn cánh cửa khép lại, hoàn hoàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu một lần nữa hạ quyết tâm phải học cho được ngôn ngữ của người ta!
Ngây ngốc tại chỗ một lát, An Cẩn nhanh chóng phấn chấn hơn, bơi xung quanh quan sát căn phòng và tất cả thiết bị bên trong.
Lúc này cậu đang ngẩng đầu ngắm nhìn màn hình trên vách tường.
“Cạch…” Trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ.
Cậu lập tức nhìn về phía cạnh hồ, đó là nơi duy nhất không có vách tường.
Một vách tường trong suốt cực lớn trồi lên hợp với ba vách tường còn lại, vây kín hồ nước.
An Cẩn thoáng cau mày, cảm giác bị nhốt như vậy khiến cậu thấy lo sợ.
Cậu bơi tới bờ hồ, gõ gõ vách tường trong suốt, âm thanh trầm đục không giống thủy tinh.
Cậu lấy móng tay dùng sức cào lên, chỉ thấy một dấu vết mờ nhạt.
“Đinh…” Vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc này, An Cẩn lập tức nhìn về phía cửa.
Cửa lớn mở sang hai bên, ba người đàn ông bước vào.
Đi đằng trước là một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi và quần âu đen, tóc đen cắt ngắn, diện mạo thoạt nhìn không có gì nổi bật nhưng cặp mắt nâu sâu thẳm lại tràn đầy khí chất.
Người đàn ông đi đằng sau cung kính nói gì đó với hắn, vừa nói vừa chỉ về phía An Cẩn trong hồ.
Ngay khi người đàn ông kia tiến vào, bầu không khí bình thản trong phòng lập tức bị công phá, một loại cảm giác áp bách cường liệt bao phủ khắp phòng.
Cảm giác cuồng bạo này khiến An Cẩn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cậu mím chặt môi, hô hấp nhè nhẹ, chống lại cảm xúc tiêu cực mà người đàn ông kia mang lại.
Chăm chú quan sát đỉnh đầu hắn, cậu không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Sợi tinh thần của người đàn ông kia nhiều vô cùng, vừa nhiều vừa dày đặc, xung quanh lại toàn màu đen kịt, thi thoảng phát ra tia lửa hệt như cỏ khô tự cháy.
Khi nhìn thấy tia lửa phát ra, An Cẩn vô thức nhăn chặt mày, dù chỉ nhìn thôi nhưng cậu cũng thấy đau.
Cậu không khỏi rời tầm mắt xuống khuôn mặt của người đàn ông nọ.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, lông mày cũng chẳng thèm nhíu lấy một cái, chỉ nhìn bên ngoài thì tuyệt đối không thể nhận ra hắn đang phải chịu đựng đau khổ.
Ngay lúc đó ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt của người đàn ông, con ngươi màu nâu chứa đầy tìm tòi, đánh giá.
An Cẩn cảm nhận được một luồng áp lực khó hiểu, đám vây cá vòng quanh tai đột ngột dựng đứng, bản năng đề phòng của sinh vật trỗi dậy.
Ánh mắt Norman lóe lên một tia kinh ngạc. người cá này quá bình tĩnh khi đối mặt với hắn.
Hắn trầm giọng hỏi: “Dây thanh quản của cậu ta xảy ra vấn đề sao?”
“Không có.” Người phía sau trả lời, “Cậu ta rất khỏe mạnh, bác sĩ vừa mới kiểm tra cho cậu ta xong, ngài có muốn xem kết quả kiểm tra không?”
Vừa nói hắn vừa âm thầm liếc nhìn vị khách tuy diện mạo bình thường nhưng lại toát ra thực lực cường hãn và khí chất của kẻ bề trên này.
Chỉ chờ khách hàng nói “có”, hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để thỏa mãn yêu cầu của khách hàng.
Norman đáp: “Không.”
Quy trình bán đấu giá người cá vô cùng nghiêm ngặt, bắt buộc phải công bố chất lượng của vật được đấu giá, hắn không cần lo nhân viên tiếp tân sẽ nói dối.
Hắn liếc nhìn người cá nhỏ lần thứ hai, xoay người đi ra ngoài.
Rời khỏi phòng triển lãm, Norman trực tiếp điền vào đơn đăng ký, nộp phí bảo đảm, đợi đến phiên đấu giá lúc 8 giờ sẽ nhận thẻ số.
Đây là quy trình nhất quán của mọi cuộc đấu giá người cá, gặp mặt trước, nếu thấy không vừa mắt không hài lòng thì không cần lãng phí thời gian.
“Thưa ngài.” Nhân viên tiếp tân cung kính nói, “Đêm nay còn một người cá trung cấp thượng phẩm được bán đấu giá, ngài có muốn đến xem không?”
Bước chân chuẩn bị rời đi của Norman ngừng lại, “Đi xem sao.”
Phản ứng của người cá thuần sắc khiến hắn cảm thấy nghi ngờ, muốn xem thử rốt cuộc người cá thuần sắc vốn luôn yên tĩnh hay nhà đấu giá đã dùng biện pháp nào đó khiến người cá tạm thời trở nên ngoan hiền.
Nhân viên tiếp tân vội vàng dẫn đường, đưa Norman tới phòng triển lãm người cá trung cấp.
Norman vừa bước vào, người cá đuôi đỏ đang thả mình nằm trên mặt nước đột nhiên cảm thấy vừa khó chịu vừa nóng nảy.
Người cá phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ, xòe móng tay giơ về phía Norman, răng nanh cũng lộ ra ngoài. Đuôi cá đột ngột vung lên khỏi mặt nước, toàn thân nhào lên trên không vồ lấy vách tường trong suốt. Y hung hãn trừng Norman: “Đồ thú hai chân ngu xuẩn, mi muốn gây sự với ta sao?”
Y đập vào vách tường, “Thả ta ra ngoài, ta sẽ cho mi thấy sự lợi hại của ta!”
Con người nghe không hiểu người cá nói gì, đối với con người mà nói, tiếng gào rống kia chẳng khác nào ma âm xuyên tai.
Norman dừng bước nhìn cảnh tượng vô cùng quen thuộc này, không chút do dự quay người đi ra ngoài.
Người cá thuần sắc kia, hắn muốn chắc rồi!