Hẻm lớn

Chương 1: Hẻm lớn


3 tuần


Cô Tô và tôi là những người đến từ vùng đất khác vào trung tâm thành phố học tập. Cô Tô là cô nàng rất đáng yêu, thuộc tuýt người nhìn thôi là cảm nắng. Còn tôi sinh ra và lớn lên trong một vùng quê nghèo, cha mẹ gom được chút tiền cho tôi học đại học, ngoại hình gầy còm, nước da xỉn màu và thân hình cao khều. Nhưng Cô Tô nói với tôi rằng đôi mắt của tôi rất to và sáng, ánh mắt kiên định của cô ấy khi khen tôi đã gợi lên cho tôi chút sự tự tin. Tôi và cô ấy học chuyên ngành pháp y, cô ấy rất sợ người đã khuất còn tôi thì không. Tôi bảo:” Hồi nhỏ ở quê tôi là vùng xảy ra nạn đói và tỉ lệ tội phạm giet người rất cao, vì để có tiền kiếm ăn nhà tôi, kể cả tôi đều đi gom xác chết, mỗi lần như thế lại được mấy xu gom góp.”

Cô Tô sợ hãi nhìn tôi, cô ấy rụt người vào phía trong:” Vậy bây giờ thì sao?”

Tôi ngẩn người rồi nằm bệt ra ban công, thở dài một hơi :” Hai năm trước xóm tôi bị cháy, hoả hoạn lan ra tận rừng già, tình hình bởi vì quá nghiêm trọng nên chính phủ cũng để ý đến, bây giờ ở làng tôi lúc nào cũng có một đội đại quân cơ động. Mọi thứ đi vào quỹ đạo bình thường... Nhà tôi cũng vậy, cày cấy làm nông”

Chúng tôi trải qua bốn năm học đại học cùng nhau, tuy cô ấy không bài xích xuất thân của tôi nhưng những người kế bên cô thì lại có.

Trong bốn năm này, Cô Tô dẫn tôi đi khắp nơi, từ spa, làm tóc, yoga, thẩm mỹ,...Cô ấy là thiên kim thế gia thật sự. Chỉ là chưa từng nói cho tôi nhưng điều đó cũng rất dễ nhận ra từ cách ăn mặc và cư xử với những người xung quanh.

“Mạc Hồng, cậu xem bộ váy đó rất hợp với cậu, cả lễ phục màu vàng kia cũng lấy luôn nhé” Cô Tô cười khúc khích nói với tôi, nghe đồn dạo này cô ấy và bạn trai sắp đính hôn. Haiz... người như tôi biết bao giờ mới leo lên được đỉnh núi đây

Cuối tháng này tôi phải chuẩn bị cho bài luận văn cuối cùng của mình, trong những năm này vẫn là tôi giúp Cô Tô hoàn thành những cuộc phẫu thi, cô ấy bị dị ứng với cái chết. Nhưng bài luận văn này tôi đành từ chối cô ấy bởi vì đây là bước ngoặt duy nhất khiến tôi có thể chứng minh mình giỏi hơn cô ấy trong học tập.

Lại không ngờ rằng vì câu từ chối của tôi ngày hôm đó đã bắt đầu kéo tôi vào cái bóng đen tối của giới tài phiệt.

“Mạc Hồng, tớ năn nỉ cậu đấy, bài luận văn này nếu tớ không hoàn thành tốt, tớ sẽ không thể quay về gặp mặt gia đình mình được. Nhé? Giúp tớ nốt lần này thôi”

Tôi ngẩn ra “Cô Tô, đây là việc duy nhất tớ không làm được giúp cậu, bảo vệ luận văn quan trọng như thế nào cậu còn cần tôi nói nữa không? Xin lỗi, tôi không làm được”

Tôi lấy điện thoại chuyển hết tất cả tiền mà cô ấy bỏ ra cho mình trong bốn năm qua, số tiền ấy lớn đến nỗi mà có lẽ trong cuộc đời tôi chưa bao giờ có được. Tôi nhìn cô ấy đang trộm lau nước mắt “Cô Tô, tớ vừa chuyển hết tiền những năm qua cô giúp tớ, cả những đồ cậu tặng, tớ cũng chưa đụng đến. Nếu cậu cần gấp tôi sẽ thu dọn trong hôm nay. Cảm ơn cậu vì bốn năm qua đã chiếu cố”

Cô Tô gào lên “Cậu là đồ sói mắt trắng, cậu lợi dụng tôi, lợi dụng tiền của tôi. Nếu tôi đoán không nhầm thì tin đồn cậu được bao nuôi là sự thật đúng chứ? Ha...hèn gì cậu có thể lên mặt với tôi. Haha”

Đúng vậy, Mạc Hồng tôi bây giờ không còn là cô nàng hai lúa mới lên, tôi và anh ta đang có mối quan hệ rất khó nói.

Bảng xếp hạng hoa khôi trường đã có sự thay đổi, không bất ngờ khi Cô Tô đứng hạng nhất còn tôi thì dưới cô nàng 1 hạng.

Sinh viên trường đều đánh giá tôi và Cô Tô là đôi bạn thân kì lạ. Cô Tô là kiểu người đáng yêu, khả ái, nụ cười rất xinh đẹp. Còn Mạc Hồng lại mang vẻ đẹp tựa mỹ nhân cổ điển, tôi không hay cười, cả người gần như chìm trong đám đông. Tôi bỗng nổi lên là một lần Cô Tô chụp tôi rồi đăng vào diễn đàn.

Kể từ khi bức ảnh đó mang lên là sinh mệnh của tôi đã dần lấn vào mặt tối của giới quý tộc.

Ba tháng sau khi lễ tốt nghiệp diễn ra, tôi gặp Cô Tô đi cùng người đàn ông mà cô ấy hay gọi là chồng chưa cưới. Tôi biết anh ta, người chi trả cho số tiền bốn năm Cô Tô giúp tôi.

Ở trung tâm pháp y, thầy Cảnh gọi cho tôi đến tiếp nhận vụ án. Thi thể đang được bó chặt trong bao nilong, tóc rối mù một ổ bên trong dòi bọ vẫn nghoe nguẩy. Một số người không quen với thực cảnh nên nôn mửa lia lịa chỉ có tôi đứng sững nhìn vào nạn nhân.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play