Tuy rằng trên mặt Mộ Tĩnh Vân có ý cười, nhưng trong ý cười lại mang theo vài phần giận đến tái đi lăng lệ ác liệt, thêm lực trong ngón tay, kéo căng dây đàn, nhìn như phong khinh vân đạm, kì thực lại hết sức mạnh. Chỉ chờ Hách Liên Dực Mẫn thốt ra một chữ “Giết” là La Mạn Thường này sẽ hương tiêu ngọc vẫn, hôi phi yến diệt!
Mộ Tĩnh Vân người này, lúc tâm tình của y tốt, ngươi không nhất định có thể nhìn ra được. Nhưng mà lúc y mất hứng, ngươi lại nhất định có thể cảm nhận được. Thí dụ như bây giờ chẳng hạn, ngươi rõ ràng thấy y đang cười, nhưng trong mắt của y lại có sát khí, rồi lại biểu hiện rõ ra, y thật sự động sát tâm —— thấy khí thế này của Mộ Tĩnh Vân, trong chớp mắt La Mạn Thường cũng cảm giác mình nhất định là sẽ mất mạng rồi, vừa định mở miệng cầu biểu ca cứu giúp, lại không nghĩ Hách Liên Dực Mẫn đứng phía trước đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nói một câu: “Chớ để ô uế bàn tay đánh đàn của ngươi.”
“Biểu ca, huynh?” La Mạn Thường kinh ngạc. Nàng tuy là có một chút tin tưởng Hách Liên Dực Mẫn sẽ không thấy chết mà không cứu. Thế nhưng nàng cũng không ngờ rằng, biểu ca của nàng, lại dùng một câu như vậy để cứu nàng một mạng —— chớ để ô uế bàn tay đánh đàn của ngươi —— để Mộ Tĩnh Vân không giết nàng. Hóa ra, chẳng qua là bởi vì nàng không xứng sao? (đúng rồi đó cô em *cười bỉ*)
“Hừ.” Mộ Tĩnh Vân nghe vậy hừ lạnh một tiếng, ngón tay nhỏ nhắn kéo dây đàn về bên phải mấy tấc, rồi đột nhiên buông ra, một đạo kình lực mười phần, theo sau tiếng đàn bén nhọn thẳng tắp hướng về phía bên cạnh La Mạn Thường. Kình lực rất lớn, chỉ nghe thấy một trận tiếng đánh rầm rầm và tiếng ầm ầm sụp đổ vang lên liên tiếp, nổi lên một trận bão cát đục ngầu. Tường viện Thính Phong cư phía sau Hách Liên Dực Mẫn và La Mạn Thường, còn có một phần hành lang, hòn non bộ trong hoa viên đều bị liên lụy, đều đã biến thành một đống đổ nát hoang tàn —— chỉ nháy mắt, đã phá hủy một góc đại trạch Hách Liên đại trạch. Mặt Mộ Tĩnh Vân không chút thay đổi nhìn kiệt tác của mình, thái độ không tốt như cũ, nhưng cũng không làm khó dễ nữa, đầu ngón tay chuyển động, tiếng đàn từ từ vang lên. Một câu “Không giết” của Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân lại thật sự hạ thủ lưu tình…
Thấy Mộ Tĩnh Vân phản ứng như thế, Hách Liên Dực Mẫn cười đến vô cùng đắc ý, vỗ vỗ quạt ngọc vào tay, tươi cười không thay đổi, đầu cũng không chuyển, chỉ là nâng cao âm điệu một chút, cao giọng phân phó: “Người đâu, ‘Tặng’ biểu tiểu thư cùng Thải Vân đến phủ của lão gia ở kinh thành. Nói cho lão gia, biểu tiểu thư sau này sẽ ở lại kinh thành, không quay về Giang Nam nữa, có chút chuyện. Nếu nàng ta nói lung tung một chữ, liền cắt đầu lưỡi của nàng ta; nếu muốn viết, thì phế đi hai tay của nàng ta; nếu dám nói trở về Giang Nam, thì chặt đứt hai chân. Còn chém tới chỗ nào, dài ngắn ra sao, để cho cha ta nhìn thấy lo liệu là tốt rồi. Lão nhân gia muốn vui vẻ như thế nào thì ông ấy cứ ngàn vạn lần chớ khách khí ha. Nếu như hỏi lý do ” Hách Liên Dực Mẫn nói đến đây dừng một chút, ánh mắt hơi là có chút trêu chọc nhìn lên Mộ Tĩnh Vân, cười cười, mới nói tiếp: “Cũng không có gì phải giấu diếm, theo tình hình thực tế nói là biểu tiểu thư chọc Tĩnh tiên sinh mất hứng, cho nên nhi tử của ông cũng không vui là được rồi.”
“Không…” Vừa rồi bên cạnh rõ ràng ngay cả một hạ nhân cũng không có, nhưng Hách Liên Dực Mẫn vừa ra lệnh một tiếng, mấy bóng người thân thủ mạnh mẽ, liền vô thanh vô tức vọt ra. Cũng không trả lời, trực tiếp tiến lên tay chân lanh lợi trói La Mạn Thường lại mang đi, từ lúc xuất hiện đến lúc biến mất, chẳng qua chỉ có mấy giây, vừa nhìn cũng biết là tác phong của ám vệ.
Mà một khắc trước, biểu tiểu thư La Mạn Thường vẻ mặt đắc ý hung hăng làm càn cũng chỉ kịp phát ra một chữ “Không” mơ hồ không rõ thì đã vĩnh viễn biến mất trong đại trạch Hách Liên…
La Mạn Thường vừa đi, trong Thính Phong cư lại tiếp tục khôi phục sự im lặng. Hách Liên Dực Mẫn phẩy quạt cất bước, đi lên đình nghỉ mát, bồi tội chuyện không phải vừa rồi: “Mới vừa rồi là biểu muội tại hạ hồ ngôn loạn ngữ, nói bừa thêm tội. Ta đây bồi tội với Thẩm phu nhân, mong đừng để trong lòng.” La Mạn Thường tuy rằng đã lĩnh tội đi rồi, nhưng tóm lại hắn là chủ nhân nơi này, bất kể như thế nào, tiếng xin lỗi này cũng không thể thiếu được.
“Vẫn gọi muội là Khâu tiểu thư đi! Nghe trẻ hơn Thẩm phu nhân đó.” Khâu Linh Yến nói, cười uyển chuyển làm tan đi bầu không khí xấu hổ này đi. Cúi đầu nhìn Mộ Tĩnh Vân vẫn đang đánh đàn không để ý đến ai, nhãn cầu Khâu Linh Yến xoay xoay, thức thời tự mình lui xuống: “Muội trở về nhìn xem Nam Phong thế nào rồi. Hách Liên đại ca, vị trí này của muội phong thủy tốt, vị trí ngồi nghe tốt, phong cảnh lại càng không phải nói. Dựa vào chuyện chúng ta hữu duyên, muội nhường lại cho huynh đó!” Vừa nói chuyện vừa nháy mắt. Quả thật là một cô nương nghịch ngợm.
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Thấy Khâu Linh Yến hoạt bát dí dỏm như vậy, Hách Liên Dực Mẫn cũng sinh ra ưu thích. So với trước kia, nàng bây giờ quả thật là đáng yêu hơn nhiều.”Khâu tiểu thư nếu không chê, con mèo ngốc này cũng cho muội mượn chơi đùa. Trong lúc nhàm chán, có thứ làm bạn cũng tốt.” Hách Liên Dực Mẫn vừa chuyển câu chuyện, vừa tiến lên từng bước bắt được La Bặc luôn luôn bất an cử động không ngừng trên vai Mộ Tĩnh Vân, ném vào trong lòng Khâu Linh Yến——
“Meo o o o!!!” Khi bị bắt rời khỏi chủ nhân, La Bặc kêu lên một tiếng thê lương, tựa hồ là đang phản bác Hách Liên Dực Mẫn vu oan nó là “Mèo ngốc”, lại như đang oán trách chủ nhân bảo hộ nó không chu toàn và bất lực. Nhưng mà dù sao cũng là bản năng, sau khi phát hiện mình rơi vào ôm ấp của ôn hương nhuyễn ngọc, La Bặc xoay người rồi yên tĩnh lại, ngừng kêu thảm thiết, bắt đầu cọ cọ làm nũng giống như thường, ngay cả tiếng kêu cũng trở nên mềm mại…
“…” Hách Liên Dực Mẫn ra tay quá nhanh, Mộ Tĩnh Vân căn bản còn chưa thấy được động tác của hắn đã cảm thấy trên vai chợt nhẹ, theo tiếng kêu thảm thiết của La Bặc vội vàng quay đầu nhìn lại, lại vừa vặn thấy được dáng vẻ không có tiền đồ đức hạnh gì kia của La Bặc, nháy mắt tiêu diệt ý nghĩ muốn cứu nó đi, ý nghĩ muốn “Tiêu diệt nó” thật ra lại có…
Tiểu cô nương không có nhiều sức chống cự với những con vật nhỏ lông xù này, Hách Liên Dực Mẫn chủ động đưa La Bặc cho nàng, Khâu Linh Yến đương nhiên là cầu cũng không được, cám ơn vài câu, cũng không khách khí, ôm La Bặc trở về Hành Ca biệt quán.
Khâu Linh Yến cũng đi rồi, trong Thính Phong cũng chỉ còn lại hai người Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân.
“Dáng vẻ Mạn Thường rất giống mẫu thân ta, cho nên ở trong mắt cha ta, đây là giá trị duy nhất mà nàng ta còn sống trên đời này.” Ngồi xuống bên cạnh Mộ Tĩnh Vân, Hách Liên Dực Mẫn dẫn đầu phá vỡ yên tĩnh.
“Ồ.” Thản nhiên lên tiếng, biểu cảm cũng không thay đổi…
“Có còn nhớ chuyện năm đó ngươi mất tích, khi Minh thúc dùng bồ câu đưa tin cho ta, lại bị người âm thầm chặn lại không?” Nhoáng một cái, cũng đã qua nhiều năm như vậy, Tranh Vân cùng Tĩnh Mẫn, cũng đã lớn rồi…
“À.” Không biết cái này có tính là trả lời không, cũng không biết rốt cuộc là y có đang nghe hay không…
“Đó là Mạn Thường làm, nàng tuy rằng không biết võ công, nhưng Thải Vân lại biết.” Cũng không để ý, tiếp tục nói: “Chủ tớ hai người đã sớm có chuẩn bị. Trên bồ câu đưa tin của Hách Liên gia có ký hiệu, chỉ cần vừa có truyền đến, Thải Vân liền chặn lại trước. Làm như vậy, chính là không cho tin tức gì quấy nhiễu đến lộ trình xuất hành tìm người thân lần đó.” Lần xuất hành đó, là cơ hội tuyệt hảo để có thể tiếp cận hắn, cho nên La Mạn Thường đương nhiên sẽ không để cho hành trình lần này chấm dứt quá sớm.
“Trăm phương ngàn kế.” Gật gật đầu, từ chối cho ý kiến.
“Mười mấy năm trước nhà nàng đột nhiên bị biến cố, chỉ còn nàng cùng Thải Vân hai người lưu lạc tới Giang Nam. Sau lại tìm được Hách Liên gia, cha ta thấy diện mạo nàng giống với mẫu thân đã mất sớm của ta liền động lòng trắc ẩn giữ nàng lại. Mạn Thường cũng vì điểm này, đã cho rằng cha ta cũng sẽ vì vậy mà đem nàng gả cho ta. Cha ta tuổi đã cao, sau khi phó thác tất cả mọi chuyện trong gia tộc cho ta, còn mình thì đi kinh thành an hưởng tuổi già. Vốn là cũng muốn mang nàng theo, chính là nàng ta không chịu, luôn muốn ở lại đây. Chuyện hôm nay thật đúng lúc, đã thuận tiện giải quyết được chuyện này rồi.” Kỳ thật đó cũng chỉ là một phần trong nguyên nhân muốn ném La Mạn Thường đi kinh thành, chẳng qua chỉ là hắn có tâm với người này, chỉ cho là nuôi nhiều hơn một người nhàn rỗi thôi. Cho nên cũng không có phân tâm để ý qua. Mà phụ thân thì đơn thuần là tưởng niệm khuôn mặt có chút giống kia mà thôi, so với hắn, cha của hắn còn chán ghét La Mạn Thường nhiều hơn một ít, là do lúc trước không chịu cùng lên kinh, nhưng cũng không miễn cưỡng thêm.
Đến nỗi lần này đem người đưa đi, lại còn đang nghĩ đến phụ thân tuổi cũng đã cao, con cháu cũng không ở bên người, tặng “Mặt” mẫu thân qua, coi như là hiểu rõ sự tưởng niệm của phụ thân có chỗ mà ký thác nỗi lòng nha…
“…” Không nói gì, nhưng mà nghe được đoạn “Gả” kia thì mơ hồ ‘hừ’ một tiếng…
“Cha ta, ta cho tới bây giờ cũng không có giấu diếm qua thân phận của ngươi. Bắt đầu từ lúc Tranh Vân trở về, ông ấy luôn biết sự tồn tại của ngươi. Người cũng biết, người sinh hạ hai Tôn nhi, là ngươi.” Nói xong chuyện râu ria, dĩ nhiên là nên đến điểm quan trọng —— Hách Liên Dực Mẫn cũng không có cho Mộ Tĩnh Vân thời gian chuẩn bị tâm lý gì, trực tiếp nói ra!
“… Ông ấy cũng càn quấy như người nào đó.” Hách Liên Dực Mẫn nói những lời này đã khiến cho tim Mộ Tĩnh Vân đập chậm một nhịp, đầu ngón tay đột nhiên run lên, mới tiếp tục gảy tiếp, nhưng rõ ràng đã có chút hỗn độn, dường như chủ nhân của ngón tay đang cực lực làm cho mình trấn định lại, nhưng lại không thành công…
—— tuy là y cũng nghe ra Hách Liên lão gia hẳn là biết sự tồn tại của y trước khi Hách Liên Dực Mẫn phân phó ám vệ làm việc. Nhưng mà y thật không có dự đoán được, Hách Liên Dực Mẫn lại có thể đem chuyện y sinh con nói cho cha của mình, hơn nữa còn là ngay từ lúc bắt đầu, cũng đã rõ ràng rồi …
—— đột nhiên biết được phụ thân của nam nhân này luôn biết sự hiện hữu của mình, luôn biết y cùng người nam nhân này dây dưa cùng một chỗ. Mộ Tĩnh Vân chẳng biết tại sao, đáy lòng lại tiếp tục dâng lên loại cảm giác gọi là “Chột dạ”… (:”>)
Mặc kệ nhi tử của mình dây dưa với nam nhân, hơn nữa ngay cả chuyện nam nhân nghịch thiên cũng có thể nhân, lão nhân gia là một người như thế nào đây…
“Yên tâm, cha ta kiến thức rộng rãi, huống hồ Tôn Tử cũng có rồi, ông ấy sẽ không có ý kiến gì.” Tựa hồ là muốn làm yên lòng, giả vờ trấn định người nào đó, Hách Liên Dực Mẫn nghiêng người, vừa mổ vừa hôn trên mặt Mộ Tĩnh Vân: “Ông ấy thích kinh thành phồn hoa, ít khi đến Giang Nam, hơn nữa còn có ta ở đây, ngươi sợ gì chứ?”
“…” Lần đầu tiên không có bởi vì nam nhân trộm hương mà tức giận, Mộ Tĩnh Vân lẳng lặng bị Hách Liên Dực Mẫn ôm vào trong ngực, hai tay đặt trên mặt đàn chậm rãi ngừng lại, ngay cả đàn tiếp cũng quên mất. Bởi vì chột dạ khẩn trương mà có chút thở dồn dập hỗn độn, sau đó dần dần bình ổn lại dưới sự trấn an của nam nhân, dừng hồi lâu, mới nhẹ nhàng đẩy Hách Liên Dực Mẫn ra, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, tiếng đàn bị cắt đứt vừa rồi, lúc này lại vang lên lần thứ hai…
“Ha ha…” Cũng không có bởi vì Mộ Tĩnh Vân kháng cự nho nhỏ mà không vui, Hách Liên Dực Mẫn sủng nịch cười cười, ngồi thẳng người, nhìn phong cảnh xa xa. Trong đình nghỉ mát có hai người, một người đàn, một người nghe, cả hai đều không nói gì. Mặt trời chiều ngã về tây, ánh sáng đỏ tươi rải bóng dáng hai người xuống mặt đất,dây dưa với nhau…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT