Chuyện tình của Thu Vũ đã giải quyết xong, cũng lấy được thứ mình muốn, không còn lý do gì để nán lại tiếp, mọi người thu dọn một chút, sáng sớm ngày hôm sau liền lên đường đi Hàng Châu.
Lần quay về này không phải du sơn ngoạn thủy hiển nhiên tốc độ tăng hơn rất nhiều, mặc dù thêm một Thu Vũ, nhưng Hách Liên Dực Mẫn hoàn toàn không để vào mắt, thái độ dọc theo đường đi cũng không thay đổi, vẫn là nên trêu đùa thì trêu đùa, nên cưng chiều thì cưng chiều, nên giáo huấn cũng tuyệt không nương tay. Mà dù sao Mộ Tĩnh Vân da mặt mỏng, khi chỉ có một mình hai người ngược lại cũng khá tốt, nhưng mà lúc này thêm một đôi mắt nhìn, thế nào cũng cảm thấy xấu hổ và mất tự nhiên, có ý muốn Hách Liên Dực Mẫn thu liễm một chút, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, đang lúc còn do dự và chần chừ, đã gần hết lộ trình, đảo mắt đã thấy không còn mấy ngày nữa sẽ vào cổng thành Hàng Châu ——
Thu Vũ không quen thuộc đối với Trung Nguyên, chỉ biết một vài nơi hơi nổi danh, Hách Liên Dực Mẫn muốn hắn đi cùng, hắn cũng không dám không nghe theo, hơn nữa đầu óc suy nghĩ rốt cuộc không đủ nhanh, cũng không ngờ được giáo chủ nhà mình có thể đang chờ ở trong Hách Liên gia ở Hàng Châu, mặc dù dọc đường đi bị không để ý tới (Hách Liên Dực Mẫn) và bị ăn hiếp (Mộ Tĩnh Vân), nhưng đối với hắn, ít nhất cũng là một hành trình có chút mới mẻ, vì vậy cho đến khi vào đến cửa chính của Hách Liên đại trách, hắn vẫn chưa có bất kỳ giác ngộ gì…
“Chủ tử, Tĩnh tiên sinh, hai ngài cuối cùng đã trở lại, trong nhà có hai vị khách nhân thật đã chờ rất lâu rồi.” Mấy người xuống xe ngựa, mới vừa vào cửa, Minh thúc đã một mạch bước nhanh chạy tới, đầu đầy mồ hôi, vừa lau vừa đi tới phía trước hai người để báo cáo.
“Ừm? Một người chắc là Huyền Quắc, còn có một người nữa là ai?” Hách Liên Dực Mẫn nghe vậy dừng lại, vừa nghe đến hai chữ “Huyền Quắc” liền lập tức quay người lại tóm lấy phía sau áo Thu Vũ đang muốn chạy ném qua cho Lệnh Tiễn trông coi – phán đoán theo cách dùng từ ban nãy của Minh thúc, nếu nói có hai vị khách nhân, chí ít có một người trong đó là tới tìm Tĩnh Vân, cho nên Minh thúc mới dùng từ “hai ngài” này – nếu chỉ là đến tìm một mình hắn sẽ không cần cố ý cộng thêm tên Tĩnh Vân vào.
Nếu như phán đoán trước đó của hắn không sai, một người trong đó sẽ là Huyền Quắc tới tìm hắn giúp một tay, mà người kia là ai chứ?
“Hồi chủ tử, vị kia là thiên kim của phái Hành Sơn…” Nghe được Hách Liên Dực Mẫn hỏi như vậy, Minh thúc ngừng lại một chút, giống như là đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào mới tốt, nhưng mà mới chỉ nói phân nửa, bỗng nhiên đã bị một thanh âm khác cắt đứt ——
“Mộ đại ca!” Tiếng thét chói tai kích động này mang theo giọng nghẹn ngào phát ra từ một thân ảnh yểu điệu nhanh nhẹn, mọi người vừa nghe được thanh âm liền quay đầu lại, người của nàng cũng đã trong nháy mắt đến trước mặt, chỉ là trong chớp mắt đột nhiên nhào tới trong lòng Mộ Tĩnh Vân ——
“Ách…” Rất rõ ràng là Mộ Tĩnh Vân chưa bao giờ trải qua loại trận chiến này, đối mặt với một nữ nhân bỗng nhiên nhào vào lòng mình, phản ứng đầu tiên của y là luống cuống tay chân đẩy người ra, thế nhưng vừa mới nhấc tay lên, lại chợt nhận được một ánh mắt sắc bén như đao, ngay sau đó trong lòng đột nhiên trống rỗng, nhất thời giống như nhớ tới cái gì đó, có chút chột dạ giương mắt nhìn về phía chủ nhân của ánh mắt – Hách Liên Dực Mẫn…
“Cũng là phu nhân của nhị công tử Thẩm Nam Phong phái Thanh Thành, Khâu Linh Yến – Khâu tiểu thư.” Mặc dù ánh mắt của Hách Liên Dực Mẫn hướng về phía Mộ Tĩnh Vân, nhưng rốt cuộc lão quản gia hầu hạ Hách Liên gia mấy chục năm thấy vẻ mặt của chủ tử không bình thường, Minh thúc lập tức phản ứng, vội vàng bổ sung tiếp vế sau của câu nói kia…
—— Tĩnh tiên sinh, lão nô đã tận lực, ngài tự cầu thêm phúc đi…
“Thẩm phu nhân, nói cho cùng bộ dáng này cũng không hợp lễ, không bằng ngươi cầm lệ trước, chúng ta đi vào rồi bàn lại thế nào?” Thấy Mộ Tĩnh Vân ngây người như phỗng nhìn mình, Hách Liên Dực Mẫn khẽ ‘hừ’ một tiếng, quạt ngọc cầm trong tay đặt lên vai Khâu Linh Yến dùng nội lực đẩy một cái, liền đẩy Khâu Linh Yến nước mắt lã chã ra khỏi lồng ngực của Mộ Tĩnh Vân, miệng nói có lý, lực đạo trên tay cũng vừa đủ để tách hai người họ ra, lại không đến mức khiến người khác cảm thấy quá mức xấu hổ và khó xử…
“… Xin lỗi, là ta quá càn rỡ.” Bị một câu “Thẩm phu nhân” của Hách Liên Dực Mẫn đánh thức, Khâu Linh Yến tựa hồ cũng chợt cảm thấy hành vi vừa rồi của mình quá mức đột ngột và xung động, lau một chút nước mắt trên mặt để mình hơi trấn tĩnh lại, hướng về phía hai người nhẹ nhàng thi lễ một cái, mang theo nụ cười áy náy, chậm rãi nói.
Thái độ của Khâu Linh Yên ôn nhu khéo léo, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, đã mất đi sự điêu ngoa bốc đồng tiểu thư của năm đó, nàng hôm nay tuy rằng vẫn là một bộ trang phục giang hồ, thế nhưng tóc đã được búi lên, trên người cũng không còn xiêm y màu hồng cánh sen xanh thẳm, ngũ quan vẫn duyên dáng xinh xắn như trước, cũng đã không còn sự yêu kiều của năm đó mà bộ dáng mang theo vài phần thành thục thướt tha. Bây giờ, danh xưng “Thẩm phu nhân” thật là càng thích hợp với Khâu Linh Yến.
—— Đã nhiều năm như vậy, Khâu tiểu thư – thiếu nữ xinh xắn điêu ngoa lúc trước cũng đã lớn lên hiểu chuyện, thái độ của người đã xuất giá – thê tử.
“Đi vào bàn lại đi.” Sự biến đổi của Khâu Linh Yến tựa hồ cũng khiến ký ức từ trước đối với nàng có chút xúc động, khẽ mỉm cười, ánh mắt cũng nhu hòa xuống, ở một đầu, tiên phong đi đến đại sảnh – “Tối nay ngươi đừng nghĩ đến chuyện ngủ.” Một giây trước đó đối với Khâu Linh Yến vẫn còn ôn hòa lễ độ, sau một giây khi ở bên cạnh Mộ Tĩnh Vân thì giọng rõ ràng lạnh đi vài phần, sau khi thấp giọng ghé vào lỗ tai y bỏ lại mấy lời này, Hách Liên Dực Mẫn cũng không quay đầu lại, mặt không thay đổi tự mình đi…
“Này…” Bị câu nói kia của Hách Liên Dực Mẫn dọa đến giật mình một cái, Mộ Tĩnh Vân theo bản năng muốn biện giải cho mình, thế nhưng chỉ một tiếng “này” đã phát hiện nam nhân kia căn bản không dự định nghe, trong chốc lát đã đi thật xa, hoàn hồn lại, phát hiện bên cạnh đứng đầy người, lời thanh minh nhất thời lại không nói được ra miệng – ý tứ trong câu nói của nam nhân đó, y làm sao lại không hiểu, nhưng cũng là bởi vì hiểu cho nên mới khẩn trương – nếu bị người nam nhân này quấn lấy một đêm, ngày mai nhất định sẽ không xuống được giường, y cũng không muốn vừa mới trở về thì phải nằm trên giường chừng mấy ngày!!
Hơn nữa tình huống vừa rồi lại không phải lỗi của y! Rõ ràng là Khâu Linh Yến tự mình nhào tới, vì sao lại biến thành y chịu phạt?!
—— Hách Liên Dực Mẫn ngươi quả thật là muốn trả đũa! Cố tình gây sự!
Hách Liên Dực Mẫn tiêu sái đi, Mộ Tĩnh Vân cũng buồn bực gần chết, không rõ rốt cuộc người nam nhân kia là có ý gì, cũng đã quên bản thân mình vừa rồi tại sao lại đột nhiên cảm thấy chột dạ, vốn là tức giận muốn phất tay áo đi, nhưng lại hiếu kỳ hành động của Khâu Linh Yến là có chuyện gì xảy ra mà hại y thành như thế này. Trong lòng lo nghĩ trái phải một chút, đúng là vẫn còn không phục, cảm thấy mình cũng không thể chết vô ích một lần liền vội vàng đi theo ——
Vào đến chính sảnh, Hách Liên Dực Mẫn đã ngồi ở chủ vị, trong lòng Mộ Tĩnh Vân khó chịu liếc mắt một cái, cũng không nói không rằng, tự mình tìm cái ghế thật xa ngồi xuống, yên lặng chờ sự việc tiếp theo phát triển.
Đám người Lệnh Tiễn sau đó mới vào, mỗi người tự ngồi hay đứng, Mộ Tĩnh Vân nhìn chung quanh một lần, phát hiện giáo chủ không có ở trong đó, đang muốn hỏi Minh thúc xem đây là tình huống gì, hai thân ảnh nho nhỏ lại đột nhiên cùng đi vào – một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt nhỏ nhắn hầu như giống nhau như đúc, trong đó trên gương mặt của đứa khá cao có hai vết sẹo rất dễ thấy, cũng đã kết vảy, chỉ là còn chưa hoàn toàn tróc ra, màu đỏ sậm của máu khắc ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời đẹp đẽ của nó có vẻ cực kỳ chói mắt – hai người kia, dĩ nhiên chính là cặp “Hách Liên lớn nhỏ”, Tranh Vân và Tĩnh Mẫn.
“Cha.” Tranh Vân nắm tay Tĩnh Mẫn cùng đi vào, đầu tiên là gọi cha ở chủ vị một tiếng, sau đó con ngươi đảo một vòng liền liếc tới mẫu thân ngồi ở một bên ——
“…” Bị Tranh Vân nhìn như thế, Mộ Tĩnh Vân nhất thời khẩn trương lên, thân thể không tự chủ được mà cứng lại, nghĩ thầm tiểu quỷ rất không đáng tin cậy này sẽ không phải ở trước mặt của nhiều người như vậy gọi y một tiếng “nương” chứ…
“Haha.” Tựa hồ đã nhận ra sự khẩn trương của mẫu thân, Tranh Vân đột nhiên cười hai tiếng, cũng không biết là nó thật sự đang cười hay là ở trong bóng tối gia tăng “áp lực” cho mẫu thân nó – dắt Tĩnh Mẫn đi tới, thẳng đến trước mặt Mộ Tĩnh Vân, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, mang theo chút không tính là rõ ràng cười gian, khẽ giọng gọi một câu “Phụ thân”. Sau đó chuyển người vượt qua Mộ Tĩnh Vân đang bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh khắp người, ngồi xuống chỗ cách y hai cái ghế – khoảng cách này rất là vi diệu, không xa không gần, thấy được, nhưng không với tới được…
“Tiểu ranh con!” Mộ Tĩnh Vân quả thật bị dọa không nhẹ, Tranh Vân gọi ra một tiếng “phụ thân” này, thân thể y cũng không khỏi bị dọa sợ đến mềm nhũn xuống, chỉ có điều cũng may Tranh Vân rốt cuộc vẫn còn bận tâm đến mặt mũi của y, không có ở trước mặt mọi người và vạch rõ quan hệ. Mặc dù bị nhi tử dọa, nhưng vừa nhìn thấy hai vết thương trên mặt nó, Mộ Tĩnh Vân nhất thời cũng không phát cáu ra ngoài, chỉ có thể vì bản thân mình nợ nó, để cho nó đắc ý một chút…
Minh thúc cùng một số hạ nhân có lẽ đã nhìn thấy động tác nhỏ không hiểu được giữa Mộ Tĩnh Vân và Tranh Vân, thế nhưng tiếng “phụ thân” kia, bọn họ cũng đã thật sự nghe được, sinh lòng kinh ngạc là hiển nhiên, nhưng mà người đứng đầu nhà là Hách Liên Dực Mẫn đang ngồi ở phía trên lại cũng không tỏ thái độ, dường như là thật sự âm thầm chấp nhận, sau tiếng xưng hô này của Tranh Vân đối với Mộ Tĩnh Vân, giống như đại biểu cho vị trí kia…
“Thẩm phu nhân lần này đến đây là vì chuyện gì?” Thấy người đến gần đầy đủ, Hách Liên Dực Mẫn cũng không quanh co vòng vo, câu nói đầu tiên là một đao bổ vào.
“Lần này ta tới là muốn xin Mộ đại ca cứu phu quân ta một mạng!” Lời này của Hách Liên Dực Mẫn hỏi kỳ thật cũng không khách khí, hơn nữa trong câu chữ cũng tỏ rõ hắn tuyệt đối không muốn nghe những lời vô ích – cuộc sống rèn luyện có lẽ khiến Khâu Linh Yến trưởng thành hơn nhiều, cho nên nàng lập tức có thể nghe hiểu được ý tứ của Hách Liên Dực Mẫn, miễn đi những lời khách sáo không cần thiết, chỉ nói một câu đã trình bày xong mục đích của mình.
“Lý Hòe là ngoại công của ngươi, thanh danh của lão cũng không thua ta, ngươi không đi tìm lão, trái lại tới đây cầu ta, hình như hơi lãng phí thời gian.” Nghe được là vì cầu chữa bệnh mà tìm đến mình, Mộ Tĩnh Vân nhất thời phấn khích kiên cường hơn nhiều, thu ánh mắt lại, khinh mạn trừng Hách Liên Dực Mẫn một cái, miệng vừa nói chuyện với Khâu Linh Yến nhưng ánh mắt nhìn về phía Hách Liên Dực Mẫn cao cao tại thượng kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT