Thiên Độc phu nhân vốn là khách nhân, thân phận địa vị trên giang hồ cũng không thấp, lại thêm xuất thủ bất chợt, cho nên những người đang ngồi căn bản cũng không đề phòng – Thiên Độc phu nhân với sở trường sử dụng ám khí nổi danh, hất một cái nhìn như bình thường, thật ra tốc độ chính xác, lực đạo cũng không kém như nhau, gió mạnh vụt qua, mọi người chưa phản ứng kịp, đũa trúc đã đến trước mặt Mộ Tĩnh Vân, dù có lòng muốn cứu giúp, chỉ sợ là cũng không kịp!

Luồng gió vừa chuyển, tình huống thay đổi bất ngờ, tất cả mọi người đều giật mình trong lòng, vừa sợ Thiên Độc phu nhân đả thương Mộ Tĩnh Vân, lại sợ Mộ Tĩnh Vân xuất thủ phản kích làm cho sự việc càng lớn hơn, dù sao cũng là tiệc chúc thọ, con mắt của mọi người đều chăm chú nhìn, nếu thật trước gia môn xảy ra chuyện gì, cũng luôn là nhục nhã…

Tâm tư của mấy người ngồi trong bàn tiệc đều xoay chuyển, suy đi nghĩ lại, kỳ thật ra cũng là chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, Thiên Độc phu nhân cố tình thêu dệt chuyện, có lẽ cũng đã sớm có chuẩn bị, hất một cái này mặc dù không phải là sát chiêu, nhưng khí lực dào dạt, lực đạo hung mãnh, cũng không biết tài năng Mộ Tĩnh Vân phải như thế nào mới tránh khỏi…

Có người lo lắng, có người khẩn trương, có người trầm tĩnh, có người cười thầm, khí tức mỗi một người đều ngừng lại, dỏng cổ dài chờ xem náo nhiệt, thế nhưng Mộ Tĩnh Vân là trung tâm của sự việc này lại vẫn một bộ dáng không sợ sóng lớn như cũ, cũng không thấy y có động tác gì nhiều, chỉ là thuận tay nhấc lên, liền nhận lấy đũa trúc có dồn lực đánh tới: “Không muốn ăn cơm thì cứ nói thẳng ra.” Mộ Tĩnh Vân biếng nhác nhận đũa trúc, mí mắt cũng không thấy chớp một cái, *mạn bất kinh tâm* (tùy tiện) nói một câu, đầu ngón tay đè một cái, đũa trúc bị gãy ở giữa, sau khi tiện tay vung một cái đũa trúc liền bị cắt thành hai khúc liền bị y biểu tình khinh mạn ném trên đất…

—— Cho nên nói người tài giỏi như Mộ Tĩnh Vân đúng là rất chọc giận người khác, Thiên Độc phu nhân rõ ràng tìm y gây phiền phức, vừa ra tay chính là ác chiêu, có tính toán hiển nhiên cũng làm tổn thương được người khác, bằng không nháo cho sự việc lớn thêm một chút, có thể làm cho tiệc chúc thọ không được vừa ý – Thiên Độc phu nhân tính đánh cho ồn lên, thế nhưng lại cố ý chọn sát tinh Mộ Tĩnh Vân này, đây là lần đầu tiên bà gặp mặt Mộ Tĩnh Vân, tự nhiên cũng không ngờ được rằng tiểu tử này có nhiều cách làm khiến người khác không vui – Thiên Độc phu nhân muốn gây sóng gió, nhưng Mộ Tĩnh Vân từ chối nhượng bộ, lúc đầu sự tình có thể lớn có thể nhỏ, bị y thuận miệng nói như thế, không được coi trọng khiến cho người khác càng thêm xấu hổ…

“Ngược lại cũng có mấy phần bản lĩnh!” Thiên Độc phu nhân nhíu mày, thái độ làm người của bà xảo quyệt độc ác, lúc nãy vừa mới ra tay, đã bị Mộ Tĩnh Vân áp chế với dáng vẻ kiêu ngạo, dĩ nhiên nuốt không trôi khẩu khí này, giọng vòng vo, giọng điệu lại càng cao hơn nhiều, những lời này còn chưa nói xong, *bất động thanh sắc* (không tiếng động, không biểu hiện) tay đã lùi về trong tay áo bằng gấm dệt mây…

“Xem ra là tất cả mọi người đều không muốn ăn.” Mộ Tĩnh Vân không quá mức hứng thú nhìn kỹ động tác nhỏ của Thiên Độc phu nhân, chẳng qua là cảm thấy tiếp tục ngươi tới ta đi như thế này thật sự là người quá mệt mỏi, cho nên không bằng y cực nhọc một chút, khiến cho chuyện này mau sớm “chấm dứt” cho rồi – sự kiên nhẫn càng ngày càng giảm, thấy Thiên Độc phu nhân căn bản cũng không tính dừng tay, Mộ Tĩnh Vân dứt khoát vung tay lên, một trận khói mù màu đen lập tức nhanh chóng tản ra xung quanh, trong nháy mắt liền bao trùm hoàn toàn thức ăn trên chiếc bàn vuông ——

Lão thái thái này muốn làm gì với Mộ gia, y không có hứng thú biết, y thuần túy chỉ chán ghét nhiều người mà thôi – chỉ cần ăn bữa cơm này, điều kiện “chúc thọ” y đề ra năm đó cũng coi như là hoàn thành, cho nên y mới không tính để cho Thiên Độc phu nhân gây rối ở bữa tiệc này – tiệc chúc thọ kết thúc càng nhanh, y càng nhanh được giải thoát, chỉ cần qua yến hội này, Thiên Độc phu nhân này muốn nháo thế nào y đều không ý kiến.

Một màn khói dày màu đen tản ra, tất cả mọi người đang ngồi lập tức đứng lên, cũng không quản tân khách có mặt thấy thế nào, lập tức lui về phía sau mấy bước, để mình cách xa phạm vi lan tỏa của màn khói đen này – Thiên Độc phu nhân thoái ẩn đã lâu, bà từ lâu đã không thể nào biết được người và chuyện trên giang hồ, mà bà tự nhiên cũng không biết rằng vị Mộ gia “tiểu thái gia” Mộ Tĩnh Vân này lại chính là cao thủ dụng độc danh tiếng ở tại ngoại – bà sở dĩ muốn nhắm vào Mộ Tĩnh Vân, kỳ thật ngọn nguồn cũng chỉ là vì một đoạn nghiệt duyên của bà và lão gia tử mà thôi: Không có được, vĩnh viễn phải không thể nào quên.

Năm đó khi bà gả cho người khác, hiển nhiên cắt đứt liên lạc với lão gia tử, đương nhiên ngoài mặt nói cũng không thể nói được, thế nhưng trong lòng lại chung quy vẫn không bỏ xuống được – từ trước đến nay vẫn âm thầm lưu ý tin tức của của lão gia tử, cho nên bà cũng nghe nhiều người kể về sự tồn tại của vị “tiểu thái gia” được sủng ái nhất này – đối với sự vật hay người mà nam nhân kia cực kỳ yêu thích, nàng lại càng căm hận và đố kị, cũng là rất bình thường phải không?

—— Thiên Độc phu nhân tuy rằng gác kiếm đã lâu, nhưng nói cho cùng vẫn là một vị lão làng trong giang hồ, màn khói đen trước mặt bất thiện, lại thấy vẻ mặt của mọi người kinh hoàng nhanh chóng thối lui, lập tức không suy nghĩ nhiều nữa mà lập tức theo mọi người lui ra ngoài, trong bụng đột nhiên rùng mình, cũng biết là hôm nay đụng phải nhân vật khó dây dưa, liền lập tức thu lại ám khí trong tay áo, ánh lửa trong mắt bùng lên, giận dữ nhìn biểu tình thản nhiên vẫn ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích của hai người ở trước mắt – Mộ Tĩnh Vân, còn có Hách Liên Dực Mẫn ở bên cạnh y…

“Có thể hài lòng chưa?” Mộ Tĩnh Vân rót chén nước cho mình, khẽ nhấp một miếng, sau khi hài lòng nhìn thấy được sự cố kỵ rõ ràng trong mắt của Thiên Độc phu nhân mới chậm rãi mở miệng hỏi.

Còn Hách Liên Dực Mẫn ở bên cạnh cầm quạt lay động nhè nhẹ, trên mặt vẫn mang theo một phần tiếu ý nhàn nhạt, cũng không mở miệng…

“Vốn cũng chỉ vui đùa một chút, nháo thành như thế này đã không còn thú vị nữa phải không?” Thoáng liếc bộ dáng ung dung của hai người mấy cái, Thiên Độc phu nhân đổi giọng, ngay tức khắc cũng ôn nhu hơn nhiều, ở chiêu thứ nhất bà đã dùng bảy thành nội lực, nhưng Mộ Tĩnh Vân lại tiếp nhận dễ dàng như vậy, bây giờ lại phô bày thủ đoạn bản lĩnh dụng độc, xem ra cứng rắn đụng độ với y không chiếm được tiện nghi gì – Thiên Độc phu nhân âm thầm phân tích lợi hại một phen, võ công sâu cạn của Mộ Tĩnh Vân bà ngược lại cũng không để ở trong lòng, nhưng bản lĩnh dụng độc, bà coi như kiêng dè hơn nhiều, hơn nữa, người bên cạnh tiểu tử này tựa hồ như có vẻ càng khó đối phó hơn…

“Vậy thì bày lại một bàn, phải làm gì thì đi làm đi.” Thấy Thiên Độc phu nhân yếu thế, Mộ Tĩnh Vân cũng lười tính toán thêm, bàn tay vừa khẽ lật, khói đen trước mắt dường như có sinh mệnh mà bị thu về trong lòng bàn tay của y, khói đen tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt, ở trước mắt đã sạch trơn, giống như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy, nhìn lại tay của Mộ Tĩnh Vân, càng sạch sẽ tái nhợt, không có cả nửa bóng của khói độc…

“ Làm theo lời của tiểu thái gia đi.” Lão gia tử vẫn luôn lẳng lặng quan sát quá trình của sự việc, thẳng đến lúc này mới lên tiếng phân phó hạ nhân một câu, nhưng mà nếu như cẩn thận lưu ý ánh mắt của lão, liền có thể nhận ra lão không nhìn về phía tôn nhi làm lão phiền lòng kia, mà là người vẫn luôn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, ung dung bình tĩnh, cười nhạt thản nhiên – Hách Liên Dực Mẫn…

Sự việc cuối cùng có một chuyển biến tốt, các tân khách có mặt cũng đều nới lỏng thở mạnh, bọn hạ nhân lĩnh mệnh làm, động tác lưu loát rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã thu thập thỏa đáng, một lần nữa bày lên rượu và thức ăn, mọi người lại lần lượt ngồi xuống, có bản lĩnh dụng độc của Mộ Tĩnh Vân trấn áp, Thiên Độc phu nhân cũng không còn làm việc không thích đáng nữa.

Mọi chuyện thuận lợi, những lời chúc thọ kính lên, ly tiếp ly, nâng ly nói chúc mừng, những thứ quyền cao chức trọng hoặc phong vân một đời của thế hệ trước, mấy thế hệ cách nhau cùng ngồi ở trong ngọn núi lớn này, buông xuống vướng bận quyền thế mà quyền lợi ở sau lưng, chỉ là bộ dáng của của vị *lão hữu* (bạn già), thiên lý vạn dặm phong trần mệt mỏi đi đến đây, sau đó là lúc nhớ lại, cảm thán, và thổn thức của những người có tuổi, ôn lại những chuyện trong ký ức một lần, chậm rãi làm cho máu lại lần nữa sục sôi, để cho mình hoài niệm lại những năm tháng bi thương, phía sau những nụ cười già nua, cuối cùng len lén chảy xuống một vài giọt lệ không dám để cho người khác biết.

Năm tháng sẽ không trở lại từ đầu; người đã đi cũng không còn nữa.

Hôm nay uống say nghìn ly, chỉ cầu thoải mái cười một tiếng, sau khi ngày mai tỉnh rượu từng người đã xa tận chân trời.

Lão gia tử là người được chúc thọ, mời rượu xã giao dĩ nhiên không phải ít, khai tiệc chỉ trong một thời gian ngắn đã bị chúng hữu cuốn lấy không tha, không thoát thân được.

Mộ Tĩnh Vân vốn là tâm phiền vì có nhiều người, lúc này tiếng huyên náo không ngừng lọt vào tai, càng thêm phiền muộn. Tâm tư của y vốn không ở chỗ này, chỉ vội vã ăn vài miếng, ném đi chiếc đũa, cũng không nói nửa câu, bản thân tự ý rời chỗ.

Quen biết quá nhiều người, Hách Liên Dực Mẫn ngược lại không thể thoải mái như y như vậy được, tuy là cũng muốn mau sớm rời chỗ, nhưng ngươi một ly ta vài câu, dọc đường bị vô số người ngăn lại, cách mấy trượng ngắn ngủi mà đi còn khó hơn nhiều so với lên núi xuống biển.

May mà Lệnh Tiễn không bị quấy nhiễu thế này, mặc dù Hách Liên Dực Mẫn không nói nhiều, nhưng hắn cũng biết tâm tư của chủ tử, cũng không cần phân phó, chốc lát người đã nhanh đi ra ngoài, theo sau Mộ Tĩnh Vân trở về Phi Yên các, vào trong gian phòng lân cận âm thầm bảo vệ.

Ly này qua tay khác, nâng ly uống rượu thỏa thích, tiệc chúc thọ tuy là từ buổi trưa, nhưng mấy chục năm mới có một buổi tụ họp hiếm có, nói nhao nhao ồn ào, cười cười hi hi, hẳn là nháo đến buổi tối vẫn chưa tàn tiệc. Mộ Tĩnh Vân có Lệnh Tiễn bảo vệ, Hách Liên Dực Mẫn cũng không lo lắng, vốn là muốn xã giao qua loa cho xong, nhưng hảo hữu Hoàng Phủ Khuynh Tuy lại xách theo vò rượu đến tìm hắn, xem ra lúc này dù có muốn đi cũng đi không được…

Uống rượu tán gẫu, cũng lâu rồi Hách Liên Dực Mẫn không có thả lỏng thích ý như vậy, hảo hữu bồi ở bên người, nói nhiều chuyện đã qua trước kia, cực kì vui vẻ.

Thời gian trôi qua như nước chảy, đợi đến khi vò rượu cuối cũng đã cạn, hai người mới phải cáo biệt, gió lạnh thổi qua, sảng khoái dễ chịu, đêm đã khuya, trăng sáng từ lâu đã treo ở trên cao – thấy Hoàng Phủ Khuynh Tuy được hạ nhân đỡ trở về phòng, lúc này Hách Liên Dực Mẫn mới đứng lên, thấy những lão tiền bối vẫn như trước, không biết mệt mỏi, vừa nói vừa cười, trong lòng không nhịn được mà khẽ xúc động, cũng không tự chủ được mà dâng lên chút bùi ngùi…

Cười xong quay người lại, thật sự ở lại cũng khá lâu rồi, cũng không biết người kia ở trong phòng phải chăng đã ngủ rồi… (Chưa gì đã nhớ vợ)

Sau khi nói thêm vài lời xã giao khách sáo với một vài vị lão giả bên cạnh, Hách Liên Dực Mẫn cũng rời chỗ ngồi lui ra, lững thững đi, mới đi được mấy bước, lại không ngờ lão gia tử đột nhiên xuất hiện ngăn lại ——

“Sau này hãy đối xử thật tốt với y.” Tay lão gia tử nâng hai ly rượu mạnh lên, thuận tay đưa một ly qua cho Hách Liên Dực Mẫn, không đầu không đuôi nói một câu như vậy – mọi việc vừa rồi, lão đều nhìn thấy hết, cho nên lão biết Hách Liên Dực Mẫn là thật sự đối với Tĩnh Vân rất tốt.

—— Thủ đoạn dụng độc đích thật là tự mình Tĩnh Vân, chuyện này lão không nghi ngờ, thế nhưng, có thể đón lấy một chiêu kia của Thiên Độc, lại nhất quyết không phải là bản lãnh của Tĩnh Vân ——

Thiên Độc tung hoành giang hồ mấy chục năm, thủ đoạn cũng nổi danh tàn nhẫn, một chiêu kia của bà, chớ nói Tĩnh Vân, cho dù là trong số thanh niên ở đây cũng không có bao nhiêu người có thể tiếp được – cho dù có thể tiếp nhận lấy, cũng quyết không thể tiếp nhận dễ dàng đẹp mắt như vậy!

Vì vậy, Hách Liên Dực Mẫn âm thầm nắm tay Tĩnh Vân, đem nội lực của mình truyền vào cơ thể y, động tác nhỏ kia lão tự nhiên cũng thấy rõ mồn một…

“Nhất định không phụ giao phó của lão gia tử.” Hiểu ý của lão gia tử, nụ cười của Hách Liên Dực Mẫn vẫn như cũ, uống cạn ly để tỏ lòng tôn kính…

“Thôi, ngươi đi đi.” Ngửa đầu uống sạch rượu mạnh trong chén, sau khi lão gia tử nhìn Hách Liên Dực Mẫn một lúc lâu, liền quay mình trở lại đám người ồn ào không ngớt kia – ‘Hách Liên Dực Mẫn, người ngàn vạn lần đừng khiến lão phu thất vọng’…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play