Chuyện tình của Minh Thành tiền bối không ngờ kết thúc vô cùng vội vàng, cho nên một đường thật dài đi gấp rút vô cùng vất vả mới tìm được tới nơi này khiến hai người thoáng cái mất trọng tâm, ngồi nhàn nhã uống trà ở đại sảnh trong khách đi.ếm, đối với câu hỏi bây giờ có nên lập tức trở về hay không có chút đối lập nhau không nói ra – quay về, luôn cảm thấy như thế có chút không cam lòng, dù sao tìm kiếm tốn nhiều thời gian và *tinh lực* (tinh thần và thể lực) như vậy, người còn chưa khôi phục lại; mà không quay về, hình như thật sự không có chuyện gì để làm, tiểu trấn tuy là cũng coi là an tĩnh *tường hòa* (tốt lành, hòa nhã), dị vực phong tình*, nhưng chung quy vẫn là đất ở biên giới, thật sự gần như chỉ cách thôn xóm của Miêu tộc một con đường, nếu không cẩn thận vượt quá khuôn phép mà bước vào, ngược lại phiền toái ngay.
(*Dị vực phong tình (异域风情): phong thổ nhân tình ở nước ngoài)
“Các ngươi gần đây có nghe gì không? Hình như võ lâm bỗng nhiên phát sinh sóng gió!” Trong lúc hai người đang buồn chán đến cực điểm, từ cửa đột nhiên truyền đến trên bàn một thanh âm cực kì vang dội——
Hách Liên Dực Mẫn hơi nghiêng đầu liếc một cái, phát hiện người đang nói nọ mặc trang phục màu tương, tuổi chừng ba mươi, vẻ mặt hung dữ, tướng mạo mặc dù tầm thường, nhưng khổ luyện một thân bắp thịt cực kỳ nổi trội. Bên cạnh còn ngồi mấy người, hoặc già hay trẻ đều mặc trang phục đoản đả*, trên đặt một cẩm kỳ** màu lam, xem ra là nhân mã của một đội áp tiêu
(*Đoản đả (短打): mặc quần áo ngắn:
http://goo.gl/SoMbkd)
(**Cẩm kỳ (锦旗): cờ thưởng, cờ thi đua:
https://goo.gl/911gUP)
“Có nghe nói mấy năm nay cũng thật là không yên ổn, bất quá là gần đây cái chết Thẩm đại công tử phái Thanh Thành gây chấn động.” Một người hơi lớn tuổi hơn tiếp tục vuốt hai chòm râu ở dưới mũi nói tiếp: “Không biết có liên quan đến Ứng Thiên giáo hay không, Mộ Tĩnh Vân kia thấy chết không cứu, ta thấy có lẽ cũng là cố ý làm. Cũng không biết Hách Liên Dực Mẫn nọ là có ý gì, cư nhiên lại ra mặt bảo vệ sự bình an của yêu nhân này.” Người này nói dùng từ khá nho nhã khéo léo, không giống với loại mãng phu thô lỗ, chỉ là trong giọng nói có chứa vài phần kiêu ngạo và tự mãn, khiến cho người khác nghe được không thể nào thuận tai được.
“Ngoại trừ Thẩm đại công tử, trước đó cũng có mấy vị giang hồ hào kiệt không hiểu sao lại chết bất đắc kỳ tử, xem ra việc này còn chưa kết thúc ah!”
“Giang hồ hiểm ác, chúng ta xuất môn ở bên ngoài cũng phải cẩn thận với thủ đoạn của tiểu nhân hơn!”
“Có tiêu đầu “Toái Sơn Tương*” Tưởng Hổ của chúng ta ở đây, còn có người nào có ý nghĩ dám động chúng ta! Nào! Uống!”
(*Toái sơn tương: biệt danh này có nghĩa là đập núi vỡ vụn)
…
Vốn là có thể nghe một chút tin tức gì đó để giết thời gian, kết quả là mấy người kia nói chưa được đôi câu, lại bắt đầu tâng bốc lẫn nhau lên, tuy là bệnh chung của đa phần nhân sĩ võ lâm, nhưng nghe được quả thật là khiến cho người khác rất gai mắt.
Mộ Tĩnh Vân thấy mình bị người ta gọi là “yêu nhân” hay gì gì đó cũng không quan trọng, chỉ là mấy người kia thật sự quá ồn, quầy rầy sự thanh tĩnh của y, ban đầu vốn không muốn tính toán với bọn họ, nhưng mấy người kia hoàn toàn không có ý ngậm miệng, vẫn liên tục *mi phi sắc vũ* (mở cờ trong bụng, mặt mày hớn hở), nhịn rất lâu, cuối cùng thần sắc không kiên nhẫn được thu lại cặp mắt, giơ tay lên hất một cái, mấy ngân châm liền bay thẳng đi – dĩ nhiên có vài tiếng kêu thảm thiết, quấy rối hoàn toàn đại sảnh vốn được coi là yên tĩnh của khách điế.m——
“Là ai ám toán chúng ta?! Có gan thì báo danh tính ra!” Vị hán tử dẫn đầu thấy toàn bộ mấy thủ hạ trong nháy mắt đều trúng chiêu, cả đám đứng không vững kêu thảm thiết, lửa giận bỗng bốc lên, “rầm” một tiếng dùng sức vỗ bàn một cái, mím môi lại, nhãn thần hung ác nhìn mọi người chung quanh trong đại sảnh một lượt – nhân tài mà thủ hạ vừa mới thổi phồng chính là gã — “toái sơn tương” Tưởng Hổ danh tiếng, ngay tức khắc đã có người động tay động chân, đây không phải là hủy *đài* (sàn biểu diễn) của gã thì là gì?!
“Hừ.” Mộ Tĩnh Vân vẫn ngồi bất động như cũ, khinh miệt “hừ” một tiếng, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, còn vẫy vẫy tay về hướng Tưởng Hổ được coi là bình tĩnh kia, ra hiệu gã qua đây…
Hách Liên Dực Mẫn tiếp tục uống trà, xem ra cũng không tính nhúng tay vào…
“Ngươi là người phương nào?!” Tuy rằng trong lòng Tưởng Hổ đã sớm cực kỳ nổi giận, nhưng gã rốt cuộc có tập quán của người hành tẩu giang hồ, cũng đã thấy không ít cao thủ thật sự, cho nên khi gã thấy Mộ Tĩnh Vân một thân trang phục thư sinh bình thường, nhưng thái độ lại lớn lối kiêu ngạo như thế, sau đó ngược lại bình tĩnh hơn, trong lòng nhiều ít cũng đã sáng tỏ nhân vật mình chọc tới khó dây dưa, chỉ là vẫn không biết người này đến cho cùng là thần thánh phương nào…
“Đại đương gia, chớ có xung động!” Người hai chòm râu kia có lẽ là nhân vật quân sư trong tiêu cục, cho nên đầu óc suy nghĩ cực nhanh, vừa mới trúng một chiêu, lập tức phản ứng lại, nhịn đau rút ngân châm từ trên cổ ra, lại nhướng mắt quan sát hai người đang ngồi bình tĩnh ở trước mặt, trong lòng cả kinh, sắc mặt thoáng chốc trở nên giống như tro tàn——
Hách Liên Dực Mẫn vẫn ngồi quay lưng về phía bọn họ, phục sức mặc dù lộng lẫy, nhưng nơi đây có thương nhân vãng lai nên cũng là bình thường, cho nên bọn họ vẫn luôn không lưu tâm, mà trang phục của Mộ Tĩnh Vân nếu so với Hách Liên Dực Mẫn thì khiêm tốn hơn nhiều, khí chất tuy là bất phàm, nhưng nhìn thấy được một công tử thanh tú, nếu không cẩn thận lưu ý, ai có thể biết chính là hai vị đại thần đang ngồi ở chỗ này——
“Tiểu nhân có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, quấy rầy nhã hứng của nhị lão, mong rằng đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt chúng tôi.” Người hai chòm râu tâm tư cẩn mật, trong đầu vừa động não, trong lòng đã đoán ra được hai người này là ai, nhưng cũng không chỉ đích danh họ, mà kéo mọi người về phía trước, chắp tay lại, cúi đầu khom người bái thật sâu, hành đại lễ về phía hai người này tỏ vẻ bồi tội – ngân châm, thư sinh, mỹ nam – đây không phải là Mộ Tĩnh Vân và Hách Liên Dực Mẫn mà ban nãy bọn họ mới nói lời xúc phạm thì còn có thể là ai?
“…” Tưởng Hổ cũng bị một phen kinh ngạc, người hai chòm râu mặc dù không nói rõ, nhưng gã đi theo đến gần nhìn, tức khắc cũng liền đoán được bảy tám phần, trong lòng tuy là cảm thấy vì thể diện nhiều ít có chút không nhịn được, nhưng vẫn còn hiểu được là hai người này thật sự không chọc được, vì vậy dằn lòng lại, cũng theo người có chòm râu cùng bắt đầu bồi tội.
Những người khác thấy đương gia như vậy, tuy là không hiểu rõ lắm, nhưng cũng không tiện tự hành động, buộc lòng phải làm theo.
“Trả lại.” Mộ Tĩnh Vân thấy mấy đại hán trước mặt ngoan ngoãn nhận sai, mới thấy khá hả giận một chút, cũng không để ý thêm, mà mở bàn tay ra, nói một câu không đầu không đuôi.
Tất cả mọi người vẫn là không phản ứng kịp, tất cả đều ngẩn người ra ở đó, cũng may mà trong thời khắc mấu chốt, người hai chòm râu vẫn có thể dựa vào được, con ngươi đảo một vòng, liền hiểu được ý của Mộ Tĩnh Vân là gì, lập tức lên tiếng, ngay tức khắc quay người lại rút mấy ngân châm từ trên cổ mọi người ra, lại từ trong bọc hành lý lấy ra một cái khăn gấm trắng như tuyết bọc kỹ lại, lúc này mới rất cung kính đặt vào trên tay của Mộ Tĩnh Vân…
Người hai chòm râu xử sự lão luyện, trong chốc lát giải quyết ổn thỏa, Mộ Tĩnh Vân cũng cảm thấy coi như là thỏa mãn, chẳng muốn tiếp tục với đám người hỗn tạp này, lấy ngân châm trở về, khoát tay áo, chuyện này coi như qua.
——Mãi cho đến khi mấy người ỉu xìu kia như nhặt được đại xá rồi lui ra ngoài, Hách Liên Dực Mẫn vẫn chỉ một phong thái nhàn nhã tự đắc, tựa hồ trò hí kịch vừa rồi căn bản giống như chưa từng xảy ra: “Ra ngoài đi dạo một chút đi, nếu đã tới đây, xem thử cũng tốt.” Tuy rằng bản thân không để ý, nhưng bầu không khí xung quanh có lẽ là bởi vì chuyện tình vừa rồi mà biến đổi, thay vì lưu lại chỗ này nghe miệng lưỡi người ta, không bằng xuất môn hóng mát một chút còn tốt hơn nhiều.
——Dù sao hắn và Mộ Tĩnh Vân cũng không có nhiều dịp làm bạn du ngoạn, coi như là giải sầu cũng tốt…
“Không được, ta muốn đi ngủ.” Mộ Tĩnh Vân không chấp nhận đề nghị hảo tâm của Hách Liên Dực Mẫn, quay người muốn lên lầu trở về phòng——
“Muốn ngủ, buổi tối sẽ có thời gian.” Đứng dậy kéo tay của Mộ Tĩnh Vân lại, Hách Liên Dực Mẫn nhàn nhạt cười, lời nói khá là ám muội…
“Ngươi!” Nghe được bóng gió trong lời nói, Mộ Tĩnh Vân đỏ mặt lên, muốn dứt ra khỏi tay của Hách Liên Dực Mẫn, nhưng mà người nọ không đáp ứng, nắm tay của y đi ra ngoài…
Trên đường phố rất ít người đi đường, chỉ có một vài sạp nhỏ bán hàng mở dọc đường, nhiều cửa tiệm ngay cả cửa cũng không mở, xem ra là đang lúc buôn bán rảnh rỗi, quả thật là làm ăn không tốt lắm.
Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân lững thững mà đi, cũng không có mục đích nào, đi một chút nhìn một chút, ngược lại cũng là nhàn nhã tùy ý.
Mộ Tĩnh Vân bị cường hãn lôi kéo đi, ít nhiều có chút tâm không cam tình không nguyện, đi một vài bước liền kêu mệt, cũng không đặt tâm tư ngắm cái gì. Ngược lại thì dường như Hách Liên Dực Mẫn rất hứng thú, dọc đường cười nhẹ, nói cũng nhiều hơn…
Tâm tư của hai người không giống nhau, đi dọc theo đường mấp mô, có cười đùa có tức giận mắng, có thảo luận có tranh chấp, thỉnh thoảng còn kèm theo động thủ động cước ngươi tới ta đi, trên đường phố vắng lạnh tanh này quả thật là rất bắt mắt…
Lúc này có một người đâm đầu đi tới, hai tay bưng vật gì đó cúi đầu đi nhanh, có lẽ là chuyện gì gấp cho nên tốc độ cực nhanh, vốn là không có tâm để ý tình hình chung quanh, nhưng hai người kia thật sự là khiến mọi người chú ý, trong lúc lơ đãng nhìn một cái, chợt ngẩn người, đi về phía của hai người——
“Tĩnh tiên sinh, người đã trở lại rồi!” Người vừa tới rất xúc động, lúc này mặt mày lộ vẻ vui mừng, đứng ở trước người Mộ Tĩnh Vân, nếu không phải trong tay vẫn đang bưng một đống đồ vật, chỉ sợ đã nhào lên…
“Ừ.” Thản nhiên đáp lại một tiếng, lui về sau một bước nhỏ, thần sắc của Mộ Tĩnh Vân bình tĩnh, biểu cảm cũng không có biến đổi cụ thể gì…
“Haha, quay về là tốt rồi. Ah? Vị này là?” Người vừa tới hình như cũng biết *mao bệnh* (tâm bệnh / tật) của Mộ Tĩnh Vân là không thích người khác đụng chạm, cho nên cũng không để ý chỉ cười cười, trong nháy mắt thấy Hách Liên Dực Mẫn đứng ở bên cạnh Mộ Tĩnh Vân, vốn là nghi ngờ hỏi một câu, tiếp theo lại tự hỏi tự trả lời, sáng tỏ nói: “Ah – biết rồi biết rồi!”
*“Hạnh hội”* (rất vinh hạnh được gặp). Hách Liên Dực Mẫn lịch sự gật đầu cười cười, thầm quan sát người thanh niên rất là quen thuộc với Mộ Tĩnh Vân – chừng hai mươi tuổi, chênh lệch không xa so với Mộ Tĩnh Vân, tướng mạo như nhau, nói năng trang nhã khéo léo, đầu đội sa mạo*, mặc dù loại vải bình thường, nhưng sạch sẽ chỉnh tề, đầy tràn phong độ của người trí thức, nhìn xác nhận được là một tiên sinh dạy học.
(*Sa mạo (纱帽): thứ mũ lụa mỏng, nhìn gần giống như mũ ô sa mà mấy vị quan hay tú tài hay đội:
http://goo.gl/5CUzkr)
“Ra đây mua thuốc?” Phát giác được ánh mắt dò xét của Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân quay mặt đi chỗ khác, quét nhanh qua vật trong tay của thanh niên kia, đổi để tài đế đuổi người ta đi——
“Đúng vậy, nương ta từ sau khi theo như phương thuốc của người uống, đã khá hơn nhiều, hai ngày trước có phiên chợ người quá nhiều, không mua đồ được, cho nên hôm nay mới ra ngoài. Trước hết không thể cùng người nói lâu, ta phải quay về giúp nương ngao thuốc! Tĩnh tiên sinh có muốn đi cùng không?” Thanh niên không suy nghĩ nhiều, hỏi cái gì liền đáp cái đó.
“Không được, ta còn có việc.”
“Vậy ta đi về trước.” Thanh niên cười sáng lạn, sau khi gật đầu với hai người thì từ biệt.
…
“Không mời ta đến ngồi?” Sau khi thanh niên kia đi rồi, Hách Liên Dực Mẫn ở bên cạnh đột nhiên cười một tiếng, cặp mắt híp lại, nhìn thẳng vào mắt của Mộ Tĩnh Vân không hề chớp mắt, trên nét mặt có loại quỷ dị không nói ra được…
“Cái gì?” Mộ Tĩnh Vân cũng không tránh né, mắt nhìn thẳng Hách Liên Dực Mẫn, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, sóng nổi dậy cũng không sợ hãi…
“Đừng ép ta đối xử không tốt với ngươi.” Hách Liên Dực Mẫn giơ tay lên, dùng mặt sau của ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt tái nhợt thon gầy của Mộ Tĩnh Vân, giọng cũng theo đó mà lạnh xuống giống như là hồ băng: “Mộ Tĩnh Vân.”