“Buông tay.” Hai người mới xuống đến chân núi, Mộ Tĩnh Vân quả nhiên bắt đầu trở mặt, vừa nói, vừa muốn vung rớt tay Hách Liên Dực Mẫn…
“Vẫn còn ở núi Thanh Thành, ngươi cũng quá mức nóng lòng.” Lực đạo chặt hơn, chế trụ Mộ Tĩnh Vân lộn xộn, Hách Liên Dực Mẫn cười lạnh một cái, nghĩ thầm: Quả nhiên là Mộ Tĩnh Vân, trở mặt còn nhanh hơn rửa mặt!
“Ta muốn đi bên này!” Cổ tay bị đau, lại bị mạnh mẽ lôi kéo đi vài bước, tính xấu nhanh chóng bùng phát, dùng hết toàn lực thu tay không muốn đi nữa, ngón tay chỉ hướng ngược lại với Hách Liên Dực Mẫn, tỏ rõ lập trường của mình.
“Được, ta đây đi theo ngươi.” Hách Liên Dực Mẫn tỏ vẻ không sao cả, nhún nhún vai, thuận thế buông Mộ Tĩnh Vân tay, hai tay đan chéo ở trước ngực, một bộ khí định thần nhàn —— hắn cũng muốn nhìn xem Mộ Tĩnh Vân rốt cuộc còn muốn làm trò mèo gì nữa.
“Ngươi cút qua một bên, không được đi theo ta!” chán ghét liếc mắt nhìn cái người lúc nào cũng lão thần tại tại, quan sát vẻ mặt của hắn, nói cũng chưa kiên nhẫn nói xong, đề chân một chút, xoay người liền bay vào trong rừng ——
“Ngươi cho là ngươi còn chạy trốn được?” Đã sớm dự đoán được vị thầy thuốc vô lương sẽ không dễ nói chuyện như vậy. Cho nên thấy y cũng không quay đầu lại xoay người rời đi, Hách Liên Dực Mẫn ngược lại là lộ ra một cái vẻ mặt “Ta biết ngay mà”, cũng không thấy hắn có động tác gì, chính là tay phải hơi hơi nhúc nhích, mà Mộ Tĩnh Vân đã ở cách đó xa xa mấy trượng, lại đột nhiên nghiêng ngả một cái, té lăn quay trên mặt đất ——
“Gấp cái gì? Chúng ta có rất nhiều thời gian mà.” Hoàn toàn coi thường ánh mắt Mộ Tĩnh Vân hung ác hận không thể phanh thây xé xác hắn. Hách Liên Dực Mẫn chậm rãi đi tới, trên mặt mang ý cười, ngữ khí trêu chọc.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Nghiến răng nghiến lợi trừng Hách Liên Dực Mẫn, nếu không biết rõ đánh không lại, y đã sớm xông lên trước liều mạng! Thật sự là khinh người quá đáng —— Mộ Tĩnh Vân ngồi dưới đất, hai tay ôm cổ chân trái, biểu cảm rất là đau đớn, xem ra bị thương không nhẹ…
“Hai chúng ta không gặp đã lâu, ôn chuyện một chút cũng được chứ?” Hách Liên Dực Mẫn cúi người xuống, nhìn thẳng Mộ Tĩnh Vân, nửa thật nửa giả trả lời…
“Ta và ngươi không có gì hay để nói hết!” Không biết là người nào chạm phải nghịch lân của Mộ Tĩnh Vân, phản ứng của y lại bắt đầu kích động lên…
“Vẫn giống năm năm trước, miệng lưỡi bén nhọn, giương nanh múa vuốt…” Đưa tay nắm cằm Mộ Tĩnh Vân, mạnh mẽ nâng lên khuôn mặt y bởi vì kích động mà có vẻ có chút nghiêm túc, Hách Liên Dực Mẫn cúi đầu xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi mềm mại mà quật cường của y, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai y chậm rãi nói…
Trong khách điế.m ——
“Đau đau đau đau đau…” Một trận giọng kêu đau không ngừng truyền ra từ trong một gian phòng hảo hạng của khách điế.m…
“Biết đau ngươi còn chạy.” Không phải một câu hỏi…
“Ai biết ngươi sẽ ám toán ta!” Hoàn toàn không biết là mình sai ở chỗ nào mà “Hung bạo với người khác”.
“Đó không gọi là ám toán, mà gọi là ngăn cản.” Hách Liên Dực Mẫn vừa uốn nắn cách dùng từ của Mộ Tĩnh Vân, vừa không…chút nào thương hương tiếc ngọc tiếp tục mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ chân sưng đỏ của y…
“Nhẹ chút! Nhẹ chút!!” Đau đến không ngừng run rẩy, Mộ Tĩnh Vân vốn coi như ngồi đàng hoàng ở trên giường, kết quả bị Hách Liên Dực Mẫn sờ như vậy, trực tiếp khiến y nằm xuống —— Y có thể chịu được đau đớn, nhưng lần này lại có thể làm y đau như vậy, suy nghĩ là biết Hách Liên Dực Mẫn đã ra tay nặng như thế nào…
—— núi Thanh Thành, y bị Hách Liên Dực Mẫn *chỉ lực (nhất dương chỉ trong truyền thuyết) đánh trúng chân, lúc ấy cũng đã vô cùng đau đớn. Chẳng qua vốn nghĩ là vết thương nhỏ đau chút chút thôi, nhiều lắm nghỉ ngơi hai ba ngày không cần chữa trị. Không nghĩ tới Hách Liên Dực Mẫn một đường đưa y đến khách đi.ếm, đợi đến cởi tất giày ra, mới phát hiện “Có thể” là đánh tới kinh mạch, lúc này cổ chân đã sưng đỏ tụ huyết, sưng đau khó nhịn, bất đắc dĩ, chỉ có thể để Hách Liên Dực Mẫn đi mua rượu thuốc đến xoa bóp vết bầm cho y…
“Khi máu bầm tan ra, ngươi cũng phải nghỉ ngơi một lát.” Đây là nói ngoài miệng thế thôi, trong lòng lại nghĩ là: Xem ngươi còn muốn chạy đi bằng cách nào?
“Nhờ hồng phúc của người!” Vô thanh vô tức trả lời một câu. Y biết người nam nhân này nhất định là cố ý! Lấy bản lãnh của hắn, làm sao có thể có loại chuyện “Có khả năng đánh tới” này chứ, nếu có thì phải là “Cố ý đánh tới” mới đúng!
“Ngày mai theo ta quay về Giang Nam.” Lại tiếp tục xoa bóp một lần nữa, cảm thấy được không đến nỗi nào, bôi rượu thuốc, giúp Mộ Tĩnh Vân băng bó cố định vết thương xong. Làm xong tất cả chuyện này, Hách Liên Dực Mẫn mới đứng dậy múc nước rửa tay, “Thuận tiện” ném một câu như vậy tới…
“Ta vì sao phải trở về với ngươi?! A ——” lần kích động này, lại làm quên mất chân mình đang bị thương, lần đau nhức này, rất mãnh liệt…
“Năm năm này, ngươi một lần đều không có trở lại Hách Liên gia. Ta đi Ứng Thiên giáo, cũng không gặp được ngươi, nếu không phải Huyền Quắc chưa lo tang sự cho ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi.” Làm xong hết mọi chuyện, đi trở về bên giường ngồi xuống, Hách Liên Dực Mẫn cũng thẳng thắn, một chút cũng không quanh co lòng vòng.
“Ngươi mới chết rồi…” Hách Liên Dực Mẫn thái độ quá mức trực tiếp, Mộ Tĩnh Vân ngược lại có vẻ có chút chột dạ, đầu quay qua một bên, nhỏ giọng nói thầm một câu…
“Ta nghe Huyền Quắc nói ngươi mấy năm qua này một mực du ngoạn ở bên ngoài, không có chỗ ở cố định, ngay cả hắn cũng không thể gặp được ngươi vài lần. Mặc dù ta không biết ngươi rốt cuộc là đang làm những gì, nhưng đã lâu như vậy, ngươi chơi cũng phải chơi chán rồi đi. Tranh Vân đã bảy tuổi, ít nhất nó vẫn là cốt nhục của ngươi, muốn ngươi trở về nhìn nó một lần, cũng không quá phận.” vẻ mặt Hách Liên Dực Mẫn nghiêm túc, nhưng lời nói coi như ôn hòa, cũng không có biểu hiện quá mức cường thế.
“…” Chưa thể nói lại được, nếu Hách Liên Dực Mẫn mà bắt buộc uy hiếp y mà nói, y nhất định sẽ không nói hai lời trực tiếp cự tuyệt. Nhưng lần này, người nam nhân này vậy mà ôn hòa như thế, trong lời nói còn có đạo lí, có tình nghĩa như thế …
… Hơn nữa, còn có, tiểu quỷ kia…
—— cho nên, lời cự tuyệt, mới có thể không có cách nào nói ra khỏi miệng sao…
“Huống hồ, chân của ngươi bây giờ bị thương thành như vậy, ta cũng cũng không thể bỏ lại ngươi mặc kệ đúng không?” Tựa hồ là nhìn thấy Mộ Tĩnh Vân khó chịu, Hách Liên Dực Mẫn cẩn thận nói thoải mái hơn một chút.
“Là lỗi của ngươi.” *Đả xà tùy côn thượng chính là như thế này đây…
(Đả xà tùy côn thượng: Đánh rắn bằng côn (gậy cứng), rất khó trúng mà hay bị rắn thuận thế quấn vào gậy bò lên cắn người. Ý là lợi dụng thời cơ.)
“Được, là lỗi của ta.” Nhìn ra Mộ Tĩnh Vân tuy mạnh miệng nhưng đã mềm lòng, cho nên cũng khó có khi dễ nói chuyện một lần, để cho người thư sinh này đắc ý một lát: “Thuận tiện tránh đầu gió đi. Đại thiếu gia Thẩm gia chết, võ lâm nhất định còn muốn nghị luận rất lâu, ngươi lúc này còn đi du sơn ngoạn thủy, khó tránh sẽ gặp bất trắc.”
“Ngươi không phải đã bao hết mọi chuyện của ta rồi sao? Bọn họ còn tìm ta làm gì?” ‘Xuy’ một tiếng, nếu không phải trước đó vì thoát thân, y tội gì phải tạm thời ủy thân cho nam nhân này, bây giờ khen ngược, nói một câu đó ra, khiến cho mọi người khắp thiên hạ cho là Mộ Tĩnh Vân y phụ thuộc rồi!
“Ngươi đang ở bên cạnh ta, ta tất nhiên có thể bảo vệ chu đáo. Nhưng cách xa quá, ngoài ý muốn thì bao giờ cũng có, người không sợ chết bao giờ cũng có.” Híp híp mắt, không cố ý giảm thanh âm lại một chút. Những lời này của Hách Liên Dực Mẫn nghe vào, luôn luôn có chút hương vị ám chỉ rõ ràng…
“Hừ, ngươi không sợ bọn họ nói ngươi cấu kết với yêu nhân tà giáo ư?” Không biết là nghe hiểu hoặc là giả bộ không hiểu. Dù sao vẻ mặt Mộ Tĩnh Vân, cũng không có biến hóa gì đặc biệt…
Hách Liên Dực Mẫn nghe vậy cười cười: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Buổi tối, không thể nghi ngờ là đối với Mộ Tĩnh Vân mà nói là nhạy cảm nhất, lại khó xử nhất, còn là thời gian khó chịu nhất…
—— hai người sống chung một phòng, lại từng phát sinh qua nhiều chuyện tình không thể nói rõ như vậy —— tiếp xúc thân mật nhất. Hai năm mập mờ không rõ ràng, năm năm theo năm tháng vội vàng qua đi không thấy, trong lơ đãng nhi tử Tranh Vân đã bắt đầu lớn lên hiểu chuyện, đủ loại vấn đề muốn trốn tránh.
Ban ngày lúc hai người gặp lại nhau thì tranh cãi vô số, bây giờ dưới sự im lặng của màn đêm, tựa hồ càng ngày càng có vẻ càng ngày càng bất an hơn…
Mộ Tĩnh Vân không phải là người suy nghĩ sâu xa. Cho nên bây giờ xem ra vẫn còn đang so đo chuyện râu ria, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Không ai hỏi thì y sẽ không định trả lời những lời thượng vàng hạ cám gì đó, căn bản là y không để ở trong lòng. Lúc này, y quan tâm nhất, cũng khẩn trương nhất chỉ có một vấn đề, đó là, y, đêm nay, chẳng lẽ sẽ hòa thuận ở chung với người nam nhân này, chung giường chung gối sao…
“Đang nghĩ gì?” Đang vẫn miên man suy nghĩ, tuấn nhan của Hách Liên Dực Mẫn lại đột nhiên phóng đại trước mắt, lập tức giật mình, vội vàng lui về phía sau vài tấc, mở to hai mắt trừng Hách Liên Dực Mẫn, trong lúc nhất thời *hồn phi phách tán (hồn bay phách tán), lời mắng chửi người đều giữ ở trong cổ họng không phun ra…
“Xem ra không phải là chuyện tốt gì.” Chậc chậc hai tiếng, Hách Liên Dực Mẫn lắc đầu lui ra từng chút, vừa trêu chọc phản ứng của Mộ Tĩnh Vân, vừa thoát ngoại bào đặt ở trên giường…
“Ngươi…” Phục hồi tinh thần rồi lại ngây cả người, nhìn thấy Hách Liên Dực Mẫn quả nhiên như y sở liệu thoát y ở trên giường. Chuyện này Mộ Tĩnh Vân có thể bình tĩnh cũng không bình tĩnh được, muốn đuổi người ra ngoài, nhưng lời nói tới bên miệng chẳng biết tại sao lại cảm thấy có chút đuối lý, nghĩ một chút cũng không nghĩ thông suốt, cho nên chữ “Ngươi” kéo dài đã lâu, cũng chưa nhìn thấy đoạn dưới như thế nào…
“Ngủ.” Mộ Tĩnh Vân ở bên kia ngẩn người nửa ngày. Hách Liên Dực Mẫn cũng không để ý đến y, duỗi ngón tay bắn ra, dập tắt ánh nến, cứ thế nằm ngủ, cũng không có hành động gây rối gì —— ngày mai khởi hành quay về Giang Nam, thân thể của Mộ Tĩnh Vân cũng chưa thể bớt lo được, hơn nữa lúc này lại có chuyện Thẩm đại công tử chết, trên đường không tránh khỏi sẽ gặp bất trắc gì đó, thật vất vả mới ở bắt được cái tên này ở đây, mọi chuyện nên cẩn thận ổn thỏa thì tốt hơn.
Mà về phần chuyện khác nha, đợi đến khi trở lại Giang Nam, tự nhiên có rất nhiều thời gian tính toán rõ ràng với y…
“…” Thấy Hách Liên Dực Mẫn thật sự cứ như thế nằm xuống ngủ, Mộ Tĩnh Vân trái lại không biết nên phản ứng như thế nào, tựa hồ vốn nên cao hứng, rồi lại có chút cười không nổi. Nhưng muốn hỏi y vì sao lại như vậy, y cũng không thể nói ra được vế sau…
Ngồi ngẩn người trong chốc lát, mới nói nhỏ vài từ ngữ cắt chữ không đúng rồi chậm rãi nằm xuống, hai người song song nằm ở cùng nhau, cảm giác quen thuộc lại xa lạ, tựa hồ không hợp, nhưng lại giống như đương nhiên phải thế…
“Sao ngươi không hỏi ta?” An tĩnh một lát, một giọng nói ở trong đêm tối dẫn đầu phá vỡ trầm mặc —— là Mộ Tĩnh Vân —— y biết người nam nhân này cũng không có ngủ, dù sao cũng sống qua với nhau nhiều ngày đêm như vậy, những thói quen linh tinh nho nhỏ này, nhưng cũng vẫn là có nhớ một chút…
“Hỏi cái gì?” giọng Hách Liên Dực Mẫn trong bóng đêm nghe tới vô cùng thả lỏng, thậm chí còn mang theo tí tẹo giọng điệu ngày thường không thấy.
“Hỏi ta vì sao không cứu Thẩm gì gì đó?” Cái người trúng độc tên là gì đó?
“Ngươi đã nói ngươi chỉ cứu những người có thể sống.” Trả lời thật sự bình tĩnh, hắn từ lúc bắt đầu chỉ biết Mộ Tĩnh Vân là nhìn ra Thẩm đại công tử không thể xoay chuyển được vận mệnh, nên mới có thể không ra tay cứu giúp. Nhưng Mộ Tĩnh Vân cũng hiểu được, lấy thân phận mình là Thánh y tà giáo, nói ra ba chữ “Cứu không được” này, đám người gọi là anh hùng chính nghĩa này nhất định không tin. Cho nên ngay cả nói cũng không nói, trực tiếp kéo dài tới khi người ta chết rồi tính tiếp, dù sao địa vị của mình cũng lớn, những người đó bất quá kêu kêu hai ba người lên sân khấu mà thôi, nếu thật sự muốn động thủ, cũng phải cố kỵ Ứng Thiên giáo ở sau lưng y ——
Nếu sự tình phát triển như vậy, cũng không cần Hách Liên Dực Mẫn ra mặt. Chính là Thẩm nhị công tử kinh nghiệm quá kém, vừa không biết phụ thân yêu con sốt ruột, lại không biết lấy đại cục làm trọng. Bị hắn làm một trận hỗn loạn như vậy, ở đây quần hào nếu là đáp ứng thả Mộ Tĩnh Vân đi, thể diện sẽ bị chà đạp. Nhưng nếu không để, Ứng Thiên giáo thật sự hành động, vậy võ lâm liền nhất định lại là một hồi kiếp nạn. Cho nên suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có hắn ra mặt dọn dẹp, dù sao hắn cũng không có chuyện gì làm. Giúp thầy thuốc vô lương này thoát thân thôi mà, thuận tiện tiếp tục chiêu cáo thiên hạ Mộ Tĩnh Vân sau này do hắn trông coi, cũng là ở vô hình trung bắt y khóa dưới thế lực của mình —— nếu không phải vì mục đích này, hắn mới lười quản chuyện này.
“Ngươi tin?” Nghe được Hách Liên Dực Mẫn trả lời Mộ Tĩnh Vân nhíu mày, vẻ mặt nghiền ngẫm…
“Tin.”
“Hừ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT