Khâu Linh Yến nhìn Mộ Tĩnh Vân làm xong, không thể không bội phục suy nghĩ và thủ đoạn của Mộ Tĩnh Vân, nếu như là nàng làm, chỉ sợ không thể được chu toàn như vậy, nhưng Mộ Tĩnh Vân xử lý xong những thứ này, cũng chưa quay về, mà quẹo cái ngoặt, đi tới bên cạnh quái trùng màu đỏ kia——

Ngồi xổm xuống, quan sát kỹ lưỡng, mặt Mộ Tĩnh Vân không đổi sắc nhìn quái trùng kia, tựa như là đang xác định cái gì đó…

Lòng hiếu kỳ của Khâu Linh Yến trỗi dậy, cũng muốn chạy qua nhìn một chút, nhưng nàng mới vừa nhấc chân lên, lại thấy Mộ Tĩnh Vân lấy cây ngân châm từ trong tay áo ra, tay trái giơ lên, thuận tay sẵn dịp rạch một đường trên cổ tay phải——

Chung quy là đại phu, biết hạ thủ có chừng mực và vị trí của huyết quản, Mộ Tĩnh Vân rạch một đường, nhìn như hạ thủ rất nặng, chỉ trong chốc lát, máu không ngừng từ cổ tay chảy ra, như một *tế lưu* (dòng nước nhỏ) nhỏ giọt rơi xuống đất.

Nhìn cực kỳ nghiêm trọng, kỳ thật suy nghĩ kĩ một chút, có thể phát hiện máu mặc dù chảy thành dòng, nhưng cũng cực nhỏ, chẳng qua là vết thương bị cắt lớn một chút, nhìn có phần làm người ta khiếp sợ mà thôi.

Khâu Linh Yến nhìn không nhịn được há hốc miệng, nàng chỉ là nhìn, đã cảm thấy đau, nhưng bản thân Tĩnh Mộ Vân giống như một người không có chuyện gì, ngay cả lông mày đều không nhếch lên chút nào, nhưng tay thả thấp xuống, để cho máu không ngừng chảy từ cổ tay giọt lên quái trùng kia——

Quái trùng màu đỏ kia bị ghim trên đất, bị ngân châm đánh rớt đã không còn âm hưởng gì, Khâu Linh Yến vốn tưởng rằng nó đã chết, không ngờ được một giọt máu của Mộ Tĩnh Vân vừa chạm đến, lại đột nhiên giống như là bị *lôi điện* (sấm sét) bổ trúng vậy, bắt đầu chuyển động, động tác dữ dội, sức lực cực mạnh, ngay cả nàng đứng cách ở đằng xa vẫn bị dọa đến giật mình, nhìn một cục thịt béo màu đỏ ở đó giãy dụa ngọ ngoạy liên tục, ở trong phảng phất vẫn còn phát ra quái thanh trầm trầm truyền ra từ cổ họng của quái nhân kia, Khâu Linh Yến nhất thời chỉ cảm thấy buồn nôn, dưới chân không tự chủ được lùi về sau một bước dài…

So với phản ứng của Khâu Linh Yến, Mộ Tĩnh Vân coi như tốt hơn một chút, nhưng từ trên nét mặt nhìn như cơ hồ cũng không thoải mái lắm – chủ yếu là con trùng kia thật sự quá mực ghê tởm, quái nhân kia lại còn có thể nuôi nó ở trong cơ thể! Điểm này y vẫn nhận thua, tuy rằng đều là người dụng độc, nhưng y dù sao chỉ đụng qua loa những thuốc này thuốc kia và vân vân, bản lĩnh nuôi độc vật này, y thừa nhận là y không có mà cũng không muốn có…

Trong lòng Mộ Tĩnh Vân mặc dù đang bừa bộn những suy nghĩ vẫn vơ, nhưng y thật ra cũng không muốn nhìn lâu vật ở trước mặt này, thấy máu của mình giọt lên quái trùng kia, giống như là bị *thanh phàn du* (axít sunfuric H2SO4) đụng phải vậy, lập tức ăn mòn tạo một cái lỗ nhỏ, y biết mình đã áp chế một bảo vật!

Trong mắt nhìn thấy ghê tởm, trong lòng cũng theo đó mà bực dọc, Mộ Tĩnh Vân không muốn chờ lâu, *tâm phiền khí táo* (bực dọc sinh hấp tấp) dùng tay trái ấn bên cạnh cổ tay phải âm thầm dùng sức để cho máu có thể chảy càng nhanh hơn——

Quái trùng màu đỏ được nuôi ở trong thân thể của quái nhân, hiển nhiên là một độc vật, hơn nữa rất có khả năng độc trên người quái nhân nhất định là có được từ chỗ con trùng này. Bởi vì máu độc của quái nhân và máu độc của y xung khắc mà tạo ra phản ứng giống như thanh phàn du, cho nên y nghĩ nếu độc của hai người bọn họ đều có thể làm đối phương bị thương nặng như vậy, đổ thừa cho việc gặp phải con trùng, hiển nhiên cũng là chỗ khinh suất không chu đáo.

—— Trong lòng Mộ Tĩnh Vân chán ghét quái trùng, cho nên hạ thủ càng ngoan độc hơn, máu trên cổ tay càng chảy mãnh liệt hơn, liên tục không ngừng giọt trên quái trùng kia. Quái trùng kia xem ra rất đau đớn, ở trên đất không ngừng lăn lộn, nhiều lần suýt nữa đã bứt ra được ngân châm ghim lên nó, phát ra từng đợt tiếng kêu quái dị, cũng là từng tiếng thê lương giống nhau, mặc dù nghe thập phần âm u, nhưng dường như cũng mang đến cho người khác một loại cảm tình khi nhiều khi ít khi cao khi thấp. Tiếng kêu đến cuối cùng mới từ từ vô lực nhỏ xuống, cơ thể bị ăn mòn không còn hoàn chỉnh, thanh âm cũng gần như không còn, chưa tới chốc lát cuối cùng âm thanh biến mất, thi thể theo đó không tồn tại nữa…

“Ngươi làm việc nhanh lên một chút, cố gắng đi trước lúc trời tối.” Mộ Tĩnh Vân giải quyết xong quái trùng kia, đứng dậy tùy tiện xé một ít vải từ tay áo để băng bó vết thương trên cổ tay, lại đi tới dắt con ngựa trắng của Khâu Linh Yến qua, đạm nhạt nói.

Khâu Linh Yến bị quái trùng kia dọa sợ không nhẹ, quá trình sau đó căn bản là không dám trực tiếp quay người nhìn sang, cho nên khi nàng nghe thấy thanh âm của Mộ Tĩnh Vân ở sau lưng vang lên, mới biết quái trùng kia đã bị tiêu diệt triệt để thành tro bụi, tức khắc nuốt vào một ngụm khí rồi thở ra, nghĩ thầm một câu ‘cuối cùng cũng kết thúc’…

“Ân, vậy các ngươi bảo trọng một chút, nếu có chuyện cần giúp một tay, có thể đến Sơn Đông tìm ta, ta và nương sẽ ở đó mấy ngày mới về lại Hành Sơn.” Biết Mộ Tĩnh Vân là đang đuổi nàng, hơn nữa sắc trời cũng xác thực không còn sớm nữa, cho nên Khâu Linh Yến cũng không nói thêm gì nữa, phóng người lên ngựa, sảng khoái cười một tiếng, nói lời tạm biệt với Mộ Tĩnh Vân – hôm nay Khâu đại tiểu thư đã trả qua một chuyện, rốt cuộc hình như đột nhiên trưởng thành hiểu chuyện hơn nhiều, có lẽ là buông xuống được gánh nặng tình cảm, cởi ra được đố kị và gai nhọn khắp người, nàng bây giờ, lại trở về là thiếu nữ khả ái lúc chưa gặp Hách Liên Dực Mẫn…

“Hữu duyên tái kiến.” Thấy Khâu Linh Yến nụ cười của Khâu Linh Yến sảng khoái yêu kiều, Mộ Tĩnh Vân không khỏi cảm thấy tựa hồ như có một dòng nước ấm quét qua tâm, khóe miệng nhếch lên, *đạm đạm nhất tiếu* (cười nhẹ), vỗ lưng ngựa một cái, coi như để từ biệt.

Đưa mắt nhìn Khâu Linh Yến biến mất ở nơi vó ngựa tung lên làm cái bụi mù mịt, Mộ Tĩnh Vân hít một hơi thật sâu, quay đầu, bắt đầu an bài y và Hách Liên Dực Mẫn cùng những vấn đề còn sót lại——

Thương thế của Hách Liên Dực Mẫn tạm thời khống chế được, nhưng bởi vì vị trí thụ thương dẫn đến thương thế quá nặng, vẫn không thể để cho hắn có động tác quá mạnh hay bôn ba quá nhiều, tuy rằng cách Sơn Đông chỉ nửa ngày lộ trình, nhưng với tình trạng Hách Liên Dực Mẫn có lẽ vẫn sẽ có chút miễn cưỡng, cho nên, xem ra trước tiên chỉ có thể tìm một chỗ ở vùng phụ cận, để hảo dưỡng thương cho hắn thêm vài ngày.

Hơn nữa điều tốt ở đây là mặc dù đang ở trên đường, nhưng gần Sơn Đông, có lẽ cũng có thể sẽ có vài thôn trang vắng vẻ ở vùng lân cận, muốn tìm một chỗ trọ, cũng không đến mức quá khó khăn.

Mộ Tĩnh Vân suy tư tổng thể một chút, cảm thấy với tình hình hiện tại cũng không còn cách nào khác, việc cấp bách là trước tiên tìm một chỗ để giúp Hách Liên Dực Mẫn chữa thương bôi thuốc, đó mới là thượng sách——

Thu liễm tâm trạng lại, không nghĩ nhiều nữa, trở lại bế Hách Liên Dực Mẫn lên, vừa định thi triển khinh công bay hướng ven đường trong rừng cây, khóe mắt liếc thấy thiên lý mã lẳng lặng nhẹ nhàng thong thả bước phía sau y…

Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trong lòng biết thiên lý mã đều có linh tính, có thể sẽ không bỏ chủ mà đi, nhưng cưỡi ngựa thật sự xóc nảy quá mức, hơn nữa đi lại ở trong rừng cây không thể so với trên đại lộ, còn không bằng khinh công linh hoạt thần tốc của y, cho nên ngay từ đầu, y đã không có ý định cưỡi ngựa dẫn theo Hách Liên Dực Mẫn đang bị thương nặng.

Thế nhưng hiện tại, thiên lý mã này thấy y sắp đi, cũng vẫn theo sau lưng không muốn rời đi, đối với ngựa y không biết nhiều lắm, tuy rằng biết rõ vật mà Hách Liên Dực Mẫn chọn nhất định không phải tầm thường, hơn nữa có thể trung thành như vậy, quăng đi như vậy cũng nhiều ít cảm thấy chút đáng tiếc, chỉ là thật sự không có biện pháp, vết thương của Hách Liên Dực Mẫn không thể động đậy được, cho dù hắn có muốn mang theo con ngựa này cùng đi, cũng là lực bất tòng tâm.

“Đã là linh vật thì tự đi tìm sinh lộ* (con đường sống), chớ có ở chỗ này chờ đến khô héo, nếu bị cường đạo làm hại, há chẳng phải uổng phí bản thân một thân thiên địa linh khí?” Mộ Tĩnh Vân *hữu tâm vô lực* (có lòng mà không có sức), hết cách, chỉ có thể quay đầu lại nói khẽ một câu ở bên tai thiên lý mã, nói xong bản thân cũng không nhịn được lắc đầu bật cười, nghĩ thầm đúng là thông linh, nhưng chung quy chỉ là một con ngựa có thể nào lại nghe hiểu được tiếng người? Xem ra mình đã ở lâu với Hách Liên Dực Mẫn này, cũng biến thành không nghiêm túc rồi…

Có điều chung quy y đã khôi phục nội lực, cũng giải quyết xong món nợ “Huyền Ti”, thuận đường hoàn thành chuyện Lý Hòe giao phó cho y làm – lúc đầu ở trong phòng ở tiểu viện kia, Lý Hòe nhờ y giúp một tay, kỳ thật ngay cả Lý Hòe cũng đã sớm nhìn ra tuy rằng Khâu Linh Yến đối với Hách Liên Dực Mẫn hữu tình, nhưng Hách Liên Dực Mẫn lại đối với nàng *vô ý* (không có tình cảm), cho nên mới phải nhờ y giúp một chuyện, hy vọng có thể ở dọc đường cùng nhau đi, giúp Khâu Linh Yến từ bỏ ý niệm này – mặc dù là quá trình khá quanh co, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà câu nói lừa gạt Khâu Linh Yến, rốt cuộc có mấy phần thật, mấy phần giả, cũng chỉ có chính y mới rõ ràng nhất…

Nói chuyện cùng với con ngựa xong, Mộ Tĩnh Vân quay mặt đi, mũi chân chỉa xuống đất, ôm Hách Liên Dực Mẫn xông vào rừng cây, đạp nhẹ lên vài nhánh cây, chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng——

Mộ Tĩnh Vân theo suy đoán của mình mà cố sức đi đến một nơi có địa thế bằng phẳng. Bởi vì Trung Nguyên *địa đại vật bác* (đất rộng của nhiều), thượng lưu có nhiều cánh đồng rộng lớn, do vậy mà phần lớn thôn trang cũng sẽ không xây ở những nơi trong rừng cây hoặc trên các vách núi cao và dốc khó đi xuống, mà chỉ cần mình căn cứ theo quy tắc này, hẳn là sẽ không đi lầm đường.

Ôm Hách Liên Dực mẫn đi xuyên qua rừng cây như con thoi, muốn mau mau tìm được thôn xóm có thể dừng chân, nhưng lại sợ cử động quá mạnh ảnh hưởng đến thương thế của Hách Liên Dực Mẫn, kết quả là chậm chạp chừng thời gian một nén hương, cuối cùng Mộ Tĩnh Vân mới tới được bìa rừng, phía trước một bên không tính là vách núi chao chót vót, bước lên trước nữa để nhìn, đã có thể nhìn thấy phía dưới vách núi có mấy dãy nhà thưa thớt, còn có dải lớn thóc đã thu gặt xong xuôi trên đồng ruộng mênh mông.

Trong đầu Mộ Tĩnh Vân thầm nghĩ cũng không tồi, mình không có đi sai hướng, chỉ có điều không tiếp tục đi về phía trước, mà lui lại mấy bước trở về, dừng lại trước một gian nhà gỗ nhỏ hết sức đơn sơ, sơ sài nhìn lướt qua nhà gỗ nhỏ mấy lần, vẻ mặt có chút kén chọn, lại có chút bất đắc dĩ, nhưng đứng ở ngoài cửa một lát, cuối cùng vẫn không có lựa chọn nào khác, chỉ một cước đá văng cái khóa tùy tiện móc nơi cửa gỗ, ôm Hách Liên Dực Mẫn đi vào——

Trong gian gỗ nhỏ hết sức đơn giản, chỉ có bày ra một cái giường gỗ coi như rộng lớn, trưng cái bàn vuông thủ công thô sơ, hai ba cái ghế đẩu nhỏ, đặt ở bên cạnh là một đống củi đốt, mà trên củi đốt lại treo một cái *đại thiết oa* (nồi sắt lớn), xem ra là đã một thời gian không ai dùng đến, có một số bụi phủ lên đó. Nhưng mà nói tóm lại, tình hình thực tế trong phòng cũng không tệ như Mộ Tĩnh Vân nghĩ lúc đầu, tối thiểu không có bụi bay đầy trời đến nỗi mỗi bước in một dấu chân, hơn nữa bởi vì nếu nói “gia cụ”(vật dụng trong nhà) không nhiều, ngược lại cũng tiết kiệm nhiều phiền phức quét dọn.

Mộ Tĩnh Vân đi tới bên giường, nhấc chân đạp hai cái, xác định cái giường này vẫn còn rất bền chắc, cho nên không nói dông dài nữa, lập tức liền thả Hách Liên Dực Mẫn trong tay xuống, an trí cho Hách Liên Dực Mẫn xong, Mộ Tĩnh Vân mới ra sức lắc hai cánh tay đã đau mỏi đến tê dại, tuy rằng nội lực đã khôi phục, nhưng chuyện ôm một người cuối cùng là một loại *thể lực hoạt* (lao động chân tay), vẫn thật là có chút không chịu nổi ah!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play