“Tây Lương Sơn lão gia tử? Sao ngươi biết ông ấy?” Ân Huyền Quắc có chút ngoài ý muốn, hắn cũng không nghĩ rằng Hách Liên Dực Mẫn lại có thể biết người kia…

“Ngày đó mới vừa lên đường, dọc đường liền phái người thăm hỏi y, lớn tiếng như vậy có thể nào không nghe được chứ?” Nói lời dí dỏm này, muốn cho Ân Huyền Quắc thả lỏng một chút, thấy hắn sa sầm mặt ở đó, bản thân hình như cũng không tự chủ được mà khẩn trương theo.

“Quả nhiên là tác phong của lão gia tử.” Hiểu ra cười cười, để bờ vai buông lỏng ra một chút, không làm cho mình khẩn trương thái quá: “Quan hệ giữa lão gia tử và Tĩnh Vân quả thật là đặc biệt. Nhưng mà cái này là chuyện của y, ta cũng không tiện tự chủ trương mà nói cho ngươi biết. Nếu ngươi muốn biết, sau này có thể tự mình đi hỏi y. Nhưng mà nói thật, lão gia tử mặc dù vẫn rất muốn Tĩnh Vân đi tìm ông ấy, nhưng Tĩnh Vân và ông ấy cũng không hợp nhau, mỗi lần đến đều ầm ĩ cụt hứng bỏ về. Cho nên nếu ngươi muốn nói Tĩnh Vân phải đi vì lời đó của ông ấy, cũng không nên nán lại lâu như vậy.” Tĩnh Vân luôn một mực không định gặp đám người nhà lão gia tử, hơn nữa thời gian mất tích đã quá lâu rồi, hắn thật sự không cảm thấy có bao nhiêu khả năng là đang ở nơi đó, chẳng qua chỗ mà Tĩnh Vân biết ngoại trừ nơi đó ra thì không còn nơi nào cả, chỗ khác đã sớm được lật tung tìm kiếm. Theo bản năng, hắn cho rằng Tĩnh Vân không thể nào đến đó, cho nên vẫn không đi tìm, bây giờ suy nghĩ lại, nếu không phải là chỗ đó, thật sự là hắn không biết là phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu…

“Vậy ngươi có thể nghĩ ra chỗ nào khác không?” Theo hắn biết, hắn cũng chỉ biết mỗi chỗ này có quan hệ với Mộ Tĩnh Vân. Nếu để hắn suy nghĩ, hắn cũng không nghĩ ra được gì, vừa mới nói đến đã thấy bất thường, ngược lại hắn cảm thấy càng bình thường. Hắn chưa thấy qua ai có thể kiểm soát Mộ Tĩnh Vân được!

“Haiz! Cũng không có, hy vọng y thực sự đi đến đó, đường đi Tây Lương Sơn không dễ đi, lộ trình cũng phải mất mấy ngày, ta giao phó thuộc hạ một chút, sáng mai ta tự mình đi tìm y, không phải tự mình đi, dù sao vẫn không thấy yên lòng…” Trong đầu Ân Huyền Quắc lại đang cố gắng soi xét một lần nữa, cũng thật không nghĩ ra còn có chỗ nào nữa, chỉ có thể thở dài một tiếng, trong lòng hy vọng Mộ Tĩnh Vân có thể lên cơn thần kinh mà thật sự đi đến chỗ đó, cũng tốt, để hắn tìm được sẽ an tâm.

Mặc dù trong lòng gấp đến mức hận không thể ngay lập tức lên đường. Nhưng vùng Tây Lương Sơn hoang vu, dân phong nơi đó cũng có phong tục riêng. Hắn trước đây cũng chỉ là đi qua như thế một hai lần rồi quay về. Muốn nói có thể về lại vào lúc nào, đúng là không thể nói chính xác được, cho nên trước tiên phải chặn ý niệm này xuống. Đầu tiên phải đem những chỗ liên quan đến giáo chúng ở Trung Nguyên bố trí ổn thỏa, mới có thể yên tâm khởi hành…

“Ta đi với ngươi!” Hách Liên Dực Mẫn cầm cái chén không trong tay đặt lên bàn xoay xoay, lập tức liền quyết định muốn đi chung với Ân Huyền Quắc, nếu không thì trong lòng không thoải mái – người là đang ở chỗ hắn mà biến mất. Mặc dù Ân Huyền Quắc không trách hắn, nhưng hắn không thể bỏ qua cho mình, không tìm Mộ Tĩnh Vân trở về, đời này khi hắn đối mặt với Ân Huyền Quắc, làm sao có thể thoải mái tự tại như trước được nữa?!

“Ngươi mới gấp gáp trở về từ bên ngoài, còn chưa cần thiết, nghỉ ngơi thật tốt một chút, nơi đó nếu vẫn không có thì lại phiền người của ngươi hỗ trợ.” Ân Huyền Quắc đâu biết Hách Liên Dực Mẫn đang suy nghĩ gì, chẳng qua không có ý trách hắn. Tuy rằng, Hách Liên Dực Mẫn lúc bình thường nhìn thấy không đáng tin cậy, cợt nhã đi đôi với dáng vẻ công tử, nhưng mà chuyện gì hắn đã đáp ứng, từ trước đến nay cũng không hề nuốt lời, hơn nữa một khi nghiêm túc lại, liền cũng thay đổi một người giống nhau. Hơn nữa, Tĩnh Vân, cái người này bản thân có điểm ít nói chuyện, làm việc cũng là tùy tính, muốn nói đến trách nhiệm, Tĩnh Vân có lẽ phải gánh nhiều hơn, dù sao cũng chính là y đã bỏ đi, hơn nữa trên bức thư là đoán mò hay là nói dối, cái này cho dù nhìn thế nào đi nữa, tất cả đều không thể đổ hết lên đầu Hách Liên Dực Mẫn được.

Xem ra, hắn đối với Tĩnh Vân cũng là cưng chiều quá mức, đến hư rồi, lần này tìm y trở về, nhất định phải nghiêm túc dạy dỗ một lần!

“Ta nói muốn đi thì nhất định phải đi, ngươi không mang ta đi, ta cũng sẽ đi theo, đừng cố chấp với ta, lại còn nói khách khí!” Hách Liên Dực Mẫn khẽ đánh Ân Huyền Quắc một quyền nhẹ, không cho hảo bằng hữu có cơ hội phản bác, một câu nói sẽ chết ngay, khiến hắn tránh cũng không tránh được.

“Thực sự là không có biện pháp với ngươi! Vậy đêm nay ngươi ngủ một giấc thật tốt, sáng sớm ngày mai ta tới gọi ngươi, đừng có mà không dậy nổi đó!” Hết cách với Hách Liên Dực Mẫn rồi, đành phải thỏa hiệp, Ân Huyền Quắc cười vài tiếng, cuối cùng kiềm nén nỗi áp lực kia ở trong lòng xuống hiện ra bình thường một chút.

Hai người ngồi xuống lại thương thảo tiếp một chút chi tiết, quyết định để cho Lệnh Tiễn đi cùng, có thể chiếu cố lẫn nhau. Sau khi cơ bản thương lượng xong xuôi, Ân Huyền Quắc liền cáo từ đi ra ngoài, theo tính toán vừa rồi, trước tiên bố trí ổn thỏa giáo chúng Ứng Thiên giáo phân tán khắp nơi tìm người, lại tiếp tục hoàn thành xong chuyện kế tiếp, chuẩn bị cho tốt ngày mai an tâm xuất phát.

Bên này, cơ bản Hách Liên Dực Mẫn cũng làm như vậy, gọi Minh thúc tới hỏi trong thời gian mình không có ở đây có chuyện gì phát sinh không, vừa sơ lược chỉ ra những chỗ cần phải chú ý, nhất là việc bồ câu đưa thư bị ngăn chặn kia, “Âm thầm hạ độc thủ,” cần phải đặc biệt phòng bị, vân vân. Cuối cùng, mọi thứ đã được an bài ổn thỏa, mới đi rửa mặt chải đầu một lượt, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi thật tốt để hồi phục thể lực.

Đang độ thu, khí trời dễ chịu, ngủ một giấc thâu đêm, một đêm không lời.

Mới vừa tờ mờ sáng ngày hôm sau, Ân Huyền Quắc đã phóng ngựa tới, khi thấy Hách Liên Dực Mẫn phóng người lên ngựa, bạch y khẽ bay theo gió, hai người nhìn nhau cười một tiếng, quất roi cưỡi ngựa, chỉ trong chốc lát liền đã biến mất ở trong chỗ cát tung bụi mù…

Tây Lương Sơn đúng như ý nghĩa tên gọi, đi hướng tây, nằm ở đất cực tây, nếu như không có người dẫn đường thì thật khó tìm. Mưa ở đất cực tây rất ít, địa mạch (mạch nước dưới lòng đất) đa phần đều khô cạn, mùa mưa thường chỉ tập trung vào cuối xuân. Mùa hè, và đầu thu, mùa đông tuyết ít, mùa xuân cát bụi tàn phá khắp nơi, nhưng gió lạnh mùa đông rét thấu xương, có thể nói là khí hậu cực kì khắc nghiệt, nếu mà tới lúc sai thời cơ, càng khó có thể đi về phía trước.

Dĩ nhiên là Hách Liên Dực Mẫn lần đầu tới đây, lộ trình hầu như hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể theo sát phía sau Ân Huyền Quắc, trong bụng vui mừng vì khí hậu lúc này cũng không phải là quá ác liệt – mặc dù đã vào thu, nhưng còn chưa quá lạnh, mùa mưa cũng đã qua, đường đã không còn đầy cát vàng từ lâu, thuận tiện việc cưỡi ngựa. Giữa mùa mưa mà đến, sợ là móng ngựa đã bị sa lầy từ sớm, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa!

Dọc đường cũng không nói nhiều, đa phần là mải miết gấp rút lên đường, phía Tây không bằng Giang Nam giàu có và đông đúc, ven đường cũng không thấy nhiều thôn xóm. Ban ngày ba người lên đường, buổi tối chỉ có thể nghỉ qua đêm ở trong rừng cây. Cũng may Hách Liên Dực Mẫn tuy là con phú gia (nhà giàu), nhưng cũng hiểu được lý lẽ, không hề bắt bẻ. Ân Huyền Quắc lại là đứng đầu một giáo, tính ra sức làm việc khi ở bên ngoài, sớm thành thói quen với sinh hoạt dùng trời làm chăn dùng đất làm chiếu ở bên ngoài. Mấy người lại là cao thủ võ lâm, tùy tiện săn thú hoang nướng chín để ăn, ngược lại cũng coi như là có một loại phong tình khác.

Dọc đường cứ như như thế mà đi, cuối cùng vào giờ Mùi (13-15h) ngày thứ năm, ba người đã tới chân núi Tây Lương Sơn.

So với phong cảnh lúc tới nơi thật không giống nhau, đất đai Tây Lương Sơn này cực kì rộng lớn, liếc mắt đã thấy hơn một nghìn khoảnh (1000 ha), từ chân núi nhìn lên, cao ngất trên mây, tầng tầng đỉnh núi, núi non trùng điệp, khí thế hùng tráng. Chỗ ngọn núi cao nhất, lại lúc ẩn lúc hiện không cố định bị bao phủ bởi lớp sương mù, vừa khiến người khác nhìn không rõ lắm, lại khiến người ta giống như thấy được tiên cảnh nơi trần gian, hư ảo không chân thật, dường như chỉ có đứng từ xa ngắm nhìn, cao không thể trèo tới!”

“Ah, muốn leo lên đến đỉnh ngọn núi này, nhưng cũng cần thêm một ngày nữa.” Hách Liên Dực Mẫn nâng tay che đầu, cố gắng nhìn lên, muốn nhìn một chút xem có phải thật là không nhìn thấy được đỉnh Tây Lương Sơn. Trên núi xanh um tươi tốt, không ít cây cổ thụ cao chọc trời. Không biết có đường lên núi hay không, nếu như có, từ chỗ này chỉ dùng khinh công mà đi lướt qua trên thân cây, dù cho võ công cao thế nào, phải đi như thế cũng là quá sức…

“Có đường, chẳng qua là cũng không dễ đi, khinh công không tốt mà làm theo thì không thể đi lên, vì thế Tĩnh Vân một mực không thích đến nơi này.” Ân Huyền Quắc dắt ngựa qua một bên, tùy ý buộc ở trên một cây đại thụ, “Ngựa thì để ở chỗ này là được rồi, ở đây không ai biết, không sao đâu.” Lại đi ra ngoài đường, ngựa thì không thể sử dụng được, chỉ có thể để ở chỗ này, bất quá cũng may là thiên lý mã, đều có linh tính, chủ nhân không có ở đây, chắc là sẽ không tự mình đi loạn. Hơn nữa, cỏ khô ở đây dồi dào, cho dù một hai ngày vẫn không xuống được, cũng sẽ không có quan hệ gì.

“Y… Hử?” Hách Liên Dực Mẫn vừa nghe Ân Huyền Quắc nói về Mộ Tĩnh Vân, vừa định muốn nói tiếp gì đó, nhưng lại vừa mở miệng nói một chữ, lại đột nhiên ngừng lại ở một tiếng “Hử” kỳ quái, ra dấu tay với Ân Huyền Quắc, hai người liền lập tức im lặng trở lại, bình tĩnh lắng tai nghe ngóng.

“Đi” Chỉ trong chốc lát, Ân Huyền Quắc đẩy Hách Liên Dực Mẫn một cái, cũng không giải thích thêm gì nhiều, lôi hắn vọt về hướng chân núi bên kia

“…” Tâm trạng Hách Liên Dực Mẫn tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng không nói thêm gì, mà chỉ thi triển khinh công đi theo phía sau Ân Huyền Quắc, vừa nhanh chóng di chuyển, vừa nhìn ngang nhìn dọc quan sát tình hình bên người, để ngừa có mai phục xuất hiện. Vừa rồi hắn đúng là có nghe được tiếng cung tên xé gió, mới ngừng lại, muốn nghe xem là chuyện gì xảy ra, lại không nghĩ vừa nghe xong, mới phát hiện trong tiếng cung tên xé gió, tựa hồ còn phảng phất xen lẫn vài tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh…

Tin rằng Ân Huyền Quắc cũng nghe được, cho nên mới quyết định đi qua giúp một phen. Chuyện này cũng rất bình thường, con người chung quy vẫn có lòng trắc ẩn. Thế nhưng chuyện thật sự khiến hắn thấy kì quái là Ân Huyền Quắc có dáng vẻ khẩn trương, còn có vẻ mặt ngưng trọng kia, dường như cũng không giống như là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, ngược lại càng giống như là đang nóng nảy đi cứu một người quan trọng nào đó. Có lẽ chắc chắn không phải là Mộ Tĩnh Vân, bởi vì từ đầu đến cuối, hắn đều không nghe được thanh âm của Mộ Tĩnh Vân, hơn nữa Mộ Tĩnh Vân, người kia lại làm sao có thể ở cùng một chỗ với một đứa trẻ…

“Không có ai?! Chắc là đã chạy đi rồi! Mau đuổi theo!!” Khi Hách Liên Dực Mẫn đang suy nghĩ vẩn vơ, hắn đã theo Ân Huyền Quắc vọt một cái vào trong căn nhà gỗ, xem ra hẳn là vừa mới xây xong không bao lâu, bởi vì màu gỗ vẫn còn rất tiên diễm (tươi đẹp),cũng không có cái loại dấu vết sau khi đã sử dụng lâu năm.

Trước khi bọn họ tới ngôi nhà gỗ nhỏ, đã trải qua một trận tranh đấu, mắt có thể thấy chỗ này, đều là một mảnh hỗn loạn kinh khủng, thậm chí ở trên giường trong một gian phòng phía trong, còn có một mảng lớn vết máu đỏ tươi, kéo dọc từ trước cửa sổ ra ngoài phòng, xem ra người bị thương nọ, nhất định là đã leo ra từ cửa sổ!

Không đợi Ân Huyền Quắc kêu lớn lên, Hách Liên Dực Mẫn đã quét mắt nhìn qua căn nhà gỗ nhỏ một lần, cũng đi theo vết máu kia leo ra ngoài cửa sổ, một mạch chạy đuổi theo, không bao lâu sau, thì đã bắt đầu nghe được tiếng gào và tiếng mắng chửi từ cách đó không xa truyền tới.

Hách Liên Dực Mẫn nháy mắt với Ân Huyền Quắc, ý là để Ân Huyền Quắc đi đối phó những sát thủ kia, mà khinh công của hắn so ra gặp may, có thể dựa vào thân pháp nhanh nhẹn đi cứu người trước. Nhìn thấy máu cả một đoạn đường, hy vọng người bị thương kia vẫn còn có thể chống đỡ nổi!

Ân Huyền Quắc lập tức gật đầu một cái, ra dấu đã hiểu, từ bên cạnh tiên phong đi nhanh ra ngoài, không hề hành động chung với Hách Liên Dực Mẫn, mà lại vọt tới phía những tiếng mắng chửi kia!

Tiếng gào bên kia, âm thanh kinh hoàng, tiếng chém giết hỗn loạn, một bóng người bên này lảo đảo nghiêng ngã, cũng là đã không chống đỡ nổi nữa, vết máu khắp người, tất cả những thương tích lớn nhỏ, đều chứng minh vừa rồi y mới trải qua một trận chém giết một mất một còn. Ánh mắt bắt đầu mờ đi, hai chân càng thêm run rẩy. Nhưng người này, lại từ đầu đến đuôi cũng không có quá nhiều biểu tình, chỉ là nhìn trong cánh tay mình, khi vòng tay ôm một cái bọc nho nhỏ, lộ ra vài phần tự giễu cười nhạt – Hừ! Nếu không phải vì thứ này…

—— Đây là ý niệm cuối cùng lóe lên trong đầu trước khi y ngất đi. Một giây kế tiếp, y đã mềm nhũn té xuống, thế nhưng, lại không bị ngã xuống đất, mà là vừa rơi xuống đến giữa không trung, liền ngã vào cái ôm của một bạch y, hình như còn là một người quen biết, bởi vì y nghe được người kia kinh ngạc gọi y một tiếng – “Mộ Tĩnh Vân!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play