Mai Truyền Kỳ rời khỏi tòa cao ốc, trực tiếp lái xe về nhà, tùy ý làm một ít thức ăn liền trở về phòng ngủ trưa.
Đến bốn giờ chiều, đúng giờ rời giường lái xe đến học viện Vinh Diệu đón con trai. Cổng chính lúc này có rất nhiều phụ huynh đang đứng chờ đón con.
Cổng lớn học viện vừa mở, bọn nhỏ ùn ùn kéo ra, cha mẹ đón được con mình xong cao hứng lái xe rời đi.
Mai Truyền Kỳ kiên nhẫn ngồi ở trong xe chờ đợi, liền tại lúc này, cổng chính truyền tới một trận xôn xao.
Có vài phụ huynh nhìn thấy một tiểu nam hài khôi ngôi tuấn tú từ trong học viện đi ra, châu đầu ghé tai nhỏ giọng thảo luận.
“Mấy người mau mau xem đi, cái kia chính là Văn gia tứ thiếu gia, chà chà, bộ dáng kiểu gì nhìn cũng tuấn tú giống y như anh trai nó vậy, sợ rằng sau này cũng sẽ như hắn, chạy đến trang web đen. Chẳng trách Văn gia lại giàu có như vậy, tôi xem Văn gia lão gia là đều dựa vào cái mông của con trai mà kiếm được tiền.”
Trên thương trường hắc ám, bọn họ ít nhiều cũng biết được một ít tin tức.
“Lời này ngươi cũng dám nói sao, không sợ sẽ bị Văn lão gia tử đối phó ngươi?.”
“Thiết, nói lời này cũng không chỉ một mình tôi a, Văn lão gia tử nếu thật có bản lãnh thì đi đối phó với mấy kẻ có quyền thế giống như hắn xem, những người đó ở sau lưng nghị luận Văn gia cũng chẳng ít hơn chúng ta đâu.”
“Tôi còn nghe nói sinh ý của Văn gia trong một đêm xuống dốc không phanh, hiện tại Văn gia bận tới sứt đầu mẻ trán. Đúng rồi, Văn gia không phải muốn liên hôn cùng Phong gia sao? Hiện tại chắc cũng bị từ hôn.”
“Tôi cũng nghe nói chuyện này, đối tượng mà Văn Tam thiếu cùng Phong gia kết thân chính là vị anh hùng của toàn dân đấy, thực sự là sỉ nhục Phong Thượng tá mà. Bất quá, nghe nói bọn họ cũng không đăng ký thành công, nếu không, tôi thực sự cảm thấy tiếc thay cho Phong Thượng tá.”
“Tôi nghĩ Văn Tam thiếu có lẽ là bị người khác hãm hại, chắc là Văn gia đã đắc tội với ai đó nên Văn Tam thiếu mới bị người ta chụp ảnh ném lên tinh võng như vậy.”
“Không quản Văn Tam thiếu đắc tội với ai, chúng ta đều không thể để mấy đứa nhỏ tới gần Văn Tứ thiếu mới được, tránh rước họa vào thân.”
“Đúng!”
Các phụ huynh đều nhanh chóng đem đứa nhỏ nhà mình đang vây quanh bên người Văn Khải Duy lôi đi, lưu lại Văn Khải Duy gương mặt đen lại đi ra cổng học viện, lẻ loi ngồi trên xe của Văn gia tới đón rời khỏi học viện.
So với sáng sớm bị bọn nhỏ chen chúc xung quanh, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Nhìn đến đây, Mai Truyền Kỳ cười lạnh một tiếng.
Mọi người trào phúng, phỉ nhổ cậu như thế nào, cậu cũng sẽ không đem những chuyện này để trong lòng. Thế nhưng, cậu tuyệt đối không cho phép người khác thương tổn người nhà cùng bạn bè của mình, bằng không kẻ đó sẽ phải trả giá gấp trăm lần.
‘Cốc cốc cốc’ âm thanh gõ cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của Mai Truyền Kỳ.
Cậu lấy lại tinh thần, trông thấy một gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn đáng yêu ở ngoài cửa, ánh mắt trở nên dịu dàng, nhanh chóng mở cửa xe để con trai tiến vào.
“Baba!” Mai Nguy Hiểm thấy Mai Truyền Kỳ trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ lập tức nở nụ cười sáng lạn, dùng đôi chân ngắn ngủn cố sức leo lên xe.
“Bảo bối, hôm nay ở trường có vui không?” Mai Truyền Kỳ đem con trai ôm vào lòng, nghĩ đến sáng nay nhìn thấy thân ảnh cô đơn một mình đi vào học viện, liền đặc biệt đau lòng.
“Vui lắm ạ!” Mai Nguy Hiểm đem chuyện xấu làm ra ở học viện kể lại cho baba nghe: “Ngày hôm nay con lén chạy đến phòng làm việc của viện trưởng, đem ảnh của anh trai Văn Khải Duy gửi đến màn hình máy chiếu của từng lớp học một lượt, hơn nữa, trên mỗi bức ảnh đều ghi rõ đây chính là anh trai của Văn Khải Duy đóa.” ←~(o `▽´ )oΨ
Mai Truyền Kỳ: “…”
Mai Nguy Hiểm thấy baba không lên tiếng, nghĩ là đang lo lắng cho mình, liền vỗ vỗ bờ vai an ủi: “Baba, người yên tâm nha, con trước khi rời đi đã xóa đi camera ghi hình rồi, sẽ không có người phát hiện là con làm đâu. Cho nên, baba không cần lo lắng sẽ bị thầy giáo gọi vào giáo huấn.” ( ^▽^)っ
Mai Truyền Kỳ đỡ trán: “Nhóc con, con học xấu rồi nha.”
Mai Nguy Hiểm chu chu mỏ: “Con đều học theo baba mà, không phải baba đã nói, đối phó với kẻ thù phải giống như ngày đông giá rét lãnh khốc vô tình sao?”
Mai Truyền Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ chứa đầy ủy khuất, cảm thấy buồn cười liền ở trên mặt hôn một cái: “Vâng vâng vâng! Con trai giỏi quá, baba tối nay mang con đến nhà hàng của chú Dương ăn tiệc nhé.”
Mai Nguy Hiểm đôi mắt sáng ngời: “Vậy chúng ta đi nhanh lên.” (๑✧∀✧๑)
Mai Truyền Kỳ cười cười đưa đứa nhỏ ngồi vào chỗ phó lái rồi rời khỏi học viện.