Đây là mục đích Tống Miên Tư một mực muốn đem thanh danh tốt của mình cho mọi người trong thôn đều biết đến, hiện tại có tác dụng rồi.
Ở đây là nông thôn pháp luật đôi khi chưa hẳn tốt hơn so dư luận ,Trần Mai Hương có thể không cần mặt mũi, nhưng bà ta không thể nào làm hỏng thanh danh được ,tương lai cháu trai còn phải cưới vợ.
Dù sao cũng phải có đường lui cho con cháu sau này.Nếu như không người nào nguyện ý cùng Lâm Gia qua lại, như vậy Lâm Gia tại đại đội sau này sẽ khổ sở.
Ảnh hưởng đến nhiều việc lớn là chuyện cưới ,việc nhỏ là củi gạo dầu muối tương dấm trà, bọn họ đều sẽ ăn khổ không ít.
"Chúng tôi cũng không nói không chia cho bọn chúng." Lâm Đa Điền thấy tình huống không tốt, vội vàng đổi miệng nói "Việc này còn cần thương lượng kĩ, dù sao ở Lâm Gia cũng còn nhiều người."
"Đúng là nên như thế,việc này để đại đội trưởng giải quyết thì tốt rồi." Bà Triệu nói.
Tống Miên Tư nhìn về phía Lâm Bảo Gia, nói: "Con cũng nghĩ như vậy ạ, nếu như đội trưởng nguyện ý giúp chúng con phân nhà, chúng con không có hai lời.Chú nói làm sao thì chúng con sẽ làm như vậy ạ."
Theo lý mà nói Lâm Mai hương và Lâm Bảo Gia là quan hệ họ hàng, nhưng Tống Miên Tư nói lời này liền coi như Lâm Bảo Gia là trưởng bối của mình, ông ấy ho khan một cái, nhìn về phía Trần Mai Hương nói: "Thím Trần,nếu vợ Hạ Thành đã nói như vậy, vậy tôi xin phép xen vào chuyện này, thím có ý kiến gì không?"
Trần Mai Hương có thể nói thế nào,bà ta có thể cự tuyệt sao? Nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, lại thêm Lâm Bảo Gia có tiếng nói ở đây,bà ta căn bản không có cách nào cự tuyệt, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt,ông đến phân đi . Có điều,ông cũng không thể bất công."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT