Không đến nửa ngày, toàn bộ đại đội Đông Sơn đều biết Tống Miên Tư để Trần Mai Hương lãnh tiền lương Lâm Hạ Thành gửi về.
Mặc dù có người nói Tống Miên Tư ngốc, đem tiền cho Trần Mai Hương trông coi, chẳng khác nào là vô cớ dâng món lợi cho bọn người Lâm Gia, nhưng đại đa số người đều tán dương Tống Miên Tư hiếu thuận.
Hồng Tú càng cảm thán nói: "Miên Tư là một đứ trẻ tốt, nếu tôi có con trai, tôi cũng muốn để con trai cưới một người như thế. Đứa nhỏ này thật sự không có điểm gì để chê trách."
"Tốt thì tốt, chính là sợ về sau phải chịu ủy khuất." Lâm Bảo Gia ngồi tại ngưỡng cửa, lắc đầu nói.
Hồng Tú cũng không nhịn được gật đầu, lời này ngược lại là lời nói thật, Trần Mai Hương là người trong mắt chỉ có tiền, Tống Miên Tư trong tay có tiền, Trần Mai Hương còn có thể cho mấy phần hoà nhã, về sau tiền đều cho Trần Mai Hương cất giữ,hoà nhã là không trông cậy được vào, có thể ăn no chính là tốt rồi.
"Như vậy là quá thành thật." Hồng Tú lắc đầu nói.
Hồng Tú cùng Lâm Bảo Gia bên này thay Tống Miên Tư lo lắng không thôi, một bên khác, Tống Hồng Trung cùng Liễu Hồng Hoa nghe thấy tin tức này, lại là nhịn không được cười trên nỗi đau của người khác lên.
Liễu Hồng Hoa vỗ xuống bàn, nói: "Sớm biết Tống Miên Tư vẫn ngu xuẩn như trước kia, chúng ta mấy ngày trước không nên viết thư cho con gái,bức thư kia tốn con tem cùng ba mao tiền."
"Được rồi, thư đều gửi ra ngoài, lúc này nói những lời này có ích gì" Tống Hồng Trung nói: " Tống Miên Tư thật ngu ngốc, dù sao so với thông minh cũng tốt, chúng ta muốn đối phó lại càng dễ."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT