Bà ta biết hồi môn của công chúa trước kia đã bị Chiêu quý phi thay đổi không ít, hôm qua công chúa đi gặp bệ hạ mới đổi lại được nguyên vẹn.
Lưu Chính thấy Du Ninh công chúa không chịu hiểu, bất đắc dĩ nói: "Công chúa, đây là ý chỉ của bệ hạ.
"
"Hồi môn đã cho đi còn có thể đòi lại sao? Nhà thường dân còn không dám làm vậy, hoàng gia không biết xấu hổ à?"
Sở Du Ninh không kiên nhẫn phất tay: "Lưu công công về đi, sau này Tiểu Tứ ta sẽ nuôi, dù sao ông ta cũng không thiếu nhi tử.
"
Đây là lời gì vậy?
"Ông ta" là chỉ bệ hạ phải không? Công chúa đã hoàn toàn buông thả bản thân rồi.
Lưu Chính không còn cách nào khác, lại không thể dùng vũ lực, hôm nay lại là ngày đại hỉ của công chúa, chỉ có thể về cung bẩm báo bệ hạ rồi tính tiếp.
Lưu Chính vừa đi, Trương ma ma liền nhìn chằm chằm Sở Du Ninh: "Công chúa, người có nên nói rõ ràng với nô tì chuyện của Tứ điện hạ không?"
Sở Du Ninh sờ mũi, Trương ma ma như vậy có chút giống các mẹ trong đội Bá Vương Hoa, mỗi lần nàng làm gì sau lưng họ đều như vậy.
"Tiểu Tứ ở trong cung sẽ không sống lâu được, ta muốn đưa nó ra ngoài, hôn! phụ hoàng đã đồng ý rồi.
"
Trương ma ma giật giật khóe miệng, đó là vì bệ hạ không biết hồi môn người nói là Tứ hoàng tử.
"Nô tì mừng vì người suy nghĩ cho Tứ điện hạ, chỉ là chuyện này tám phần là không được.
"
Bệ hạ nói thế nào cũng không thể để hoàng tử của mình làm hồi môn gả ra khỏi cung.
Lúc này Trương ma ma lại hy vọng chuyện này là Chiêu quý phi làm, nếu là Chiêu quý phi làm, bà ta sẽ cố gắng thuận nước đẩy thuyền.
"Ta nói được là được.
"
Sở Du Ninh không lo lắng, cùng lắm thì nàng dùng hết dị năng tích lũy được để ám thị tinh thần hôn quân.
*
Lưu Chính trở về cung, mấy vị hoàng tử vẫn chưa đi.
Ông ta đi đến trước ngự tiền, khom người trình bày lại cuộc đối thoại với Du Ninh công chúa.
Bỗng nhiên nhận một cái nồi từ trên trời rơi xuống, Chiêu quý phi bị đập cho choáng váng.
Đánh chết bà ta cũng không ngờ Sở Du Ninh lại đổ tội lên đầu mình, còn đổ chặt như vậy.
Đằng này bà ta vì muốn thể hiện sự tận tâm tận lực, đến cả danh sách hồi môn cũng tự tay viết, bằng chứng rõ ràng!
"Thảo nào trẫm thấy chữ này quen mắt, hóa ra là quý phi ngươi viết.
"
Cảnh Huy Đế lại nhìn danh sách một lần nữa, hỏi Chiêu quý phi: "Quý phi còn gì muốn nói không?"
Không biết đã bao nhiêu lần tay trong tay viết chữ, tình nồng ý mật, Cảnh Huy Đế lúc này mới nhận ra đây là chữ bà ta viết, Chiêu quý phi chỉ thấy buồn cười.
Chiêu quý phi lộ ra nụ cười tự giễu vừa đủ trên mặt: "Thần thiếp cũng không biết vì sao lại như vậy, thần thiếp không có nữ nhi, lại thương Du Ninh công chúa vừa trải qua nỗi đau mất mẹ, phần hồi môn này coi như là chuẩn bị cho nữ nhi của mình, tự nhận là đã tận tâm tận lực, nào ngờ đến cuối cùng còn không được tốt.
"
Đại hoàng tử nhân lúc người khác không chú ý ra hiệu cho cung nữ thân cận của Chiêu quý phi.
Cung nữ đó quỳ phịch xuống: "Bệ hạ, không liên quan đến nương nương! Là nô tì nhiều lần thấy bệ hạ dạy nương nương viết chữ nên đã nảy sinh tâm tư không nên có, lén bắt chước chữ của nương nương, lần này là nô tì tự ý làm, nô tì có tội!"
Nói xong vội đập đầu vào cột, chết không đối chứng.