Hẹn Tháng Năm

Chương 1


3 tuần


Thành Nam những ngày này có ánh nắng xuân nhè nhẹ chiếu, dịu dàng len lỏi qua những tán cây ngô đồng xanh mơn mởn, rải chiếu xuống cổng trường Đại học B. Lúc này đây, dưới gốc cây ngô đồng Cảnh Dung đang ôm tay, đứng chờ xe cô đã đặt cách đây hơn 30 phút. Hôm nay là ngày tốt nghiệp thạc sỹ của cô và cũng là lễ kỷ niệm thành lập trường.

Cô đã lường trước việc xe ở trường sẽ rất đông. Sáng nay cô dứt khoát chọn đi tàu điện ngầm đến trường để tiết kiệm thời gian, dù cho đêm qua cô thức đến ba giờ sáng, cố hoàn thành chương tiểu thuyết cuối cùng dài gần 4000 chữ. Việc đảm nhiệm trọng trách điều phối chương trình lễ kỷ niệm khiến cô mất tích trên diễn đàn ngót ngét ba tuần nay. Độc giả của cô có người còn bảo, mộ cô cỏ đã xanh luôn rồi.

Khung cảnh lúc này tại cổng Đại học B rất đông đúc và hỗn loạn, từng hàng xe như những đàn kiến khổng lồ, xe của nhà đài, xe của dàn khách mời, xe của sinh viên, người thân thay nhau nối đuôi hàng dài, kẻ lên người xuống tấp nập.

Hơn nữa, trước hàng cây ngô đồng, còn có rất nhiều tốp sinh viên đang tụ tập chụp ảnh lưu niệm, nói cười rôm rả.

Mặc dù là nắng xuân, nhưng vào lúc hơn 10 giờ trưa, cảnh ồn ào này nhanh chóng làm cho bầu không khí nơi đây trở nên nóng bức, ngột ngạt vô cùng. Cảnh Dung cả người khó chịu không thôi, mí mắt nặng trĩu như chì, và cơ thể mệt rã rời như muốn gục ngã.

Trong khi đó, đứng bên cạnh Cảnh Dung, Tiêu Lạc Vân bạn thân của cô, không ngừng bận rộn tìm bóng dáng chiếc xe taxi kia và cũng không quên ngừng nói về Phó Thành Viễn - một nhân vật truyền kỳ, được mời làm khách mời đặc biệt trong buổi lễ kỷ niệm sáng hôm nay.

Cảnh Dung tựa vào thân cây ngô đồng, mở mắt ra nhìn Tiêu Lạc Vân.

Hôm nay, Tiêu Lạc Vân khoác lên mình chiếc áo blazer màu nâu đất thanh lịch, dáng dài, bên trong là áo thun cổ cao màu trắng bó sát ôm trọn đường cong cơ thể. Chiếc quần jean ống loe cạp cao, cùng đôi giày cao gót quai mảnh có đính vài hạt đá, làm tôn lên vẻ đẹp vô cùng phóng khoáng và đầy thời thượng của quý cô 1m70 này.

Nhưng thật đáng tiếc, bộ cánh xinh đẹp ấy đã bị chính chủ nhân của nó làm lu mờ triệt để bởi cái dáng vẻ đang háo hức buôn chuyện kia.

Sau một hồi tự nói tự trả lời, Tiêu Lạc Vân cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, cô bắt đầu chuyển hướng sang lôi kéo Cảnh Dung vào câu chuyện của mình. Một giọng nói đầy phấn khích vang lên:

“Dung Dung, cậu đoán xem Phó Thành Viễn anh ấy có phải là người đàn ông độc thân hoàng kim không?”

Giờ phút này Cảnh Dung đang cố chống đỡ cơn buồn ngủ của mình, tâm trí cô chỉ nhớ nổi dáng vẻ chiếc giường thân yêu đang chờ cô ở nhà mà thôi. Cô nhếch môi nhẹ một cái, biểu thị mình có nghe, nhưng chẳng hề có ý trả lời.

Thấy cô không nói gì, Tiêu Lạc Vân đành bớt chút thời gian quay lại nhìn cô, giọng mang theo oán khí có ý nhắc nhở:

“Dung Dung…”

“Uhm… không biết!”

Tiêu Lạc Vân có vẻ không hài lòng với câu trả lời này của cô cho lắm, mà không phải, cô ấy hoàn toàn không hài lòng một chút nào, Tiêu Lạc Vân ghé lại tai Cảnh Dung và thì thầm một cách đầy nghi ngờ.

“Cậu đừng nói cho mình cậu không biết anh ấy là ai?”

Phí lời. Cô có thể không biết sao.

Chẳng phải là khách mời đặc biệt hôm nay à. Anh ta còn là người trao hoa mừng tốt nghiệp cho cô trên sân khấu cách đây hơn một tiếng.

Nghĩ là vậy nhưng Cảnh Dung vẫn im lặng không đáp lại.

Chẳng đợi Cảnh Dung trả lời, Tiêu Lạc Vân đã tự mình luyên thuyên tiếp.

“Cậu không cảm thấy anh ấy quá đẹp trai hay sao, còn thần thái hơn cả nam thần của mình nữa đấy.”

“Một người muốn sự nghiệp có sự nghiệp, muốn ngoại hình có ngoại hình như anh ấy mà lại chưa kết hôn, thật rất kỳ lạ phải không?”

“Dung Dung, mình nhất định phải kiếm nhiều tiền hơn nữa mới được.”

Nói một lúc liền ba câu không ngưng nghỉ, Tiêu Lạc Vân vẫn không nghe được âm thanh nào hồi đáp lại, tràn đầy bất mãn, cô to giọng gọi:

“CẢNH DUNG!”

Lần này Cảnh Dung lại vô cùng phối hợp, đầu cô ngả ra sau tiếp tục tựa vào thân cây ngô đồng, cô ngẩng đầu suy nghĩ một chút rồi hạ mí mắt nhìn lại Tiêu Lạc Vân.

“Nhiều tiền để làm gì!”

“Còn làm gì nữa, lỡ như anh ấy bị bệnh, mình còn phải lo chữa cho anh ấy.”

“Bệnh?”

“Cậu nói xem, người như Phó Thành Viễn mà đến giờ vẫn độc thân nếu không có bệnh thì là gì?”

Cảnh Dung thật sự tin rằng người có bệnh là Tiêu Lạc Vân. Nếu anh ta có bệnh thật, còn cần tiền của cô ấy chắc.

Đúng lúc này xe cô gọi đã đến, Cảnh Dung nhanh chân bước lên xe, vừa ngồi vào ghế cô liền nhắm tịt đôi mắt lại, tựa đầu vào cửa sổ, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Phía trước còn có người lạ, Tiêu Lạc Vân thoáng chốc đã im lặng, thôi không nói nữa, cô nhìn nhìn Cảnh Dung hai lần.

Sau đó lấy tay điều chỉnh lại vị trí đầu Cảnh Dung, không để đập vào kính rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện tương lai của mình và Phó Thành Viễn.

Nguồn gen tốt như vậy lỡ như có bệnh thật thì cô đây quá đáng thương rồi.

Tiêu Lạc Vân suy nghĩ nếu đến công ty giúp ba cô phụ quản lý việc kinh doanh của gia đình, có khi cô sẽ nhanh chóng trờ thành phú bà đấy, biết đâu còn bao nuôi được Phó Thành Viễn.

Nghĩ một chút cô liền tự mình bật cười thành tiếng, đúng là sắc đẹp hại chết người.

Tiếng di động reo ầm ĩ bên tai, Cảnh Dung mơ màng giật mình tỉnh giấc, cô hơi cau mày mở mắt lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra xem.

Trên màn hình người đang gọi đến là Tiêu Lạc Vân, cô vừa bắt điện thoại vừa nhìn sang bên cạnh mới phát hiện ra không thấy bóng dáng Tiêu Lạc Vân đâu, lơ mơ nhìn ra bên ngoài xe, Cảnh Dung thấy cô ấy đang đứng bên đường, còn đang ra sức vẫy vẫy tay với cô.

Trong điện thoại, Tiêu Lạc Vân dặn dò cô đừng ngủ nữa, về nhà nhớ nhắn tin báo an toàn cho cô ấy. Cảnh Dung dụi mắt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn, một tay cầm điện thoại, chồm người ra cửa xe, đầu gật gật, nói vào trong điện thoại.

“Lát nữa về đến sẽ nhắn tin cho cậu.”

Vừa định tắt điện thoại, Cảnh Dung thấy báo có tin nhắn mới, bèn mở ra xem.

Mẹ cô gửi tin nhắn đến: [Tiểu Dung, đừng quên tối nay về nhà nhé, cả nhà đang đợi con, chúc mừng con sắp chính thức trở thành người của xã hội.]

Khóe miệng Cảnh Dung hơi giật giật. Cô trước giờ đều không phải là người của xã hội.

Lại tiếp một tin nhắn mới: [Nhớ mua nho cho mẹ nhé, loại màu đen thẫm dài như hình ngón tay ấy, mẹ thích nho đó ở cửa hàng gần chỗ con.]

Cảnh Dung chắc bẩm đây mới đích thực là nội dung chính mà bà Hàng muốn truyền đạt với cô.

Hầu như lần nào mẹ cô nhắn cô về nhà cũng sẽ kèm theo tin nhắn kiểu như thế này, lúc thì trái cây nhập khẩu, hoa tươi nhập khẩu, khi thì vài món ăn, nước uống ở Tinh Hoa Mỹ Thực.

Tính ra mẹ cô chẳng thiếu chút đồ này, nhưng lại cứ thích cô mua mang về, kể từ lần cô mua cho bà bộ mỹ phẩm giá gần hai vạn tệ từ việc bán sách tiểu thuyết trên mạng, thì mẹ cô đã bắt đầu cái sở thích này.

Theo lời bà nói việc tiêu tiền của người mình thương sẽ làm cho người ấy rất có cảm giác thành tựu. Để cô luôn có cảm giác thành tựu thì bà sẽ đảm nhận trọng trách tiêu tiền mà cô kiếm ra được.

Nói thì nói như vậy, nhưng bà Hàng chỉ vòi cô những món đồ cũng chẳng đáng giá là bao. Phần lớn thời gian bà dành ra để toàn tâm toàn ý tạo cảm giác thành tựu cho người đàn ông của bà, cũng chính là ba dượng cô - Hàng Thiệu Minh.

Từ ngày mẹ Cảnh Dung gả cho Hàng Thiệu Minh, bà trở nên vui vẻ, sôi nổi hơn, mỗi ngày cười cũng một nhiều hơn.

Thỉnh thoảng cao hứng bà sẽ nhắn tin trêu chọc Cảnh Dung vài lời, đôi khi bà còn gửi tin nhắn đến với giọng điệu nũng nịu, khiến cô không ít lần suýt đánh rơi điện thoại khi đọc tin của bà.

Nghĩ nghĩ được một chút thì xe đã về đến trước khu nhà cô đang ở. Cảnh Dung trả tiền cho tài xế và bước xuống xe, cô bước đi nhanh vào khu nhà, chẳng mấy chốc đã chẳng còn thấy bóng dáng nào nữa.

Không lâu sau đó.

Từ phía sau tòa nhà Cảnh Dung đi quay ngược trở ra, tay cô còn đang day day giữa mi tâm, trên gương mặt cô tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Cảnh Dung đi đến bên đường vẫy xe, vừa vẫy tay đã có taxi đỗ xịch ngay chân, cô nhanh chóng mở cửa sau lên xe đồng thời báo địa chỉ cho tài xế.

Đến Tinh Hoa Mỹ Thực, Cảnh Dung đến quầy và hỏi đường đi đến nhà vệ sinh. Điều cô cần làm ngay lúc này là rửa mặt tỉnh táo và chải lại tóc tai cho gọn gàng, ban nãy cô ngủ trên taxi người ngợm có chút lôi thôi.

Thật chẳng hiểu làm sao đại phóng viên Cảnh Vi hôm nay lại có thời gian tìm đến cô, lúc này cô chẳng muốn mang bộ dạng xộc xệch, ngái ngủ đến để được Cảnh Vi lên lớp một chút nào đâu.

Cảnh Vi mặc dù chạy hệ điều hành hơi táo bạo, nghịch ngợm nhưng giao diện thì lại rất ra dáng một quý cô chuẩn mực. Vậy nên chẳng có gì lạ khi bà chị này rất hay không vừa mắt với vẻ bề ngoài của cô.

Cảnh Dung lại chẳng quan tâm mấy, với cô chỉ cần trang phục phù hợp, sạch sẽ, gọn gàng và thoải mái là được.

Nhìn gương một lần cuối, Cảnh Dung xoay người, đẩy nhẹ cửa phòng vệ sinh đi ra, chưa kịp bước được mấy bước thì Cảnh Vi đã nhắn tin tới.

[Em đến rồi thì đợi chị một lát, 10 phút nữa chị quay trở lại!]

Cô khóa màn hình điện thoại, theo hướng dẫn tìm đến bàn được đặt trước. Lúc cô vừa đi qua một góc khuất, liền có một bàn tay túm tay áo, kéo cô ngược trở lại.

“Không nhận được tin của chị à!”

“Đợi chị một chút, chị xong việc đến tìm em ngay!”

Cảnh Dung ngó trước, nhìn sau, ngoài khách đang ăn trưa chẳng thấy có ai hay việc gì đang chờ, buồn bực mấy giây liền hỏi:

“Chị đang theo dõi minh tinh nào nữa à!”

“…”

Cảnh Dung vừa quay người định bước đi, không biết từ lúc nào trước mặt cô tầm một mét, xuất hiện một người đàn ông, anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng đứng thẳng tắp.

Cảnh Dung nâng tầm mắt thấy người đó đang vắt áo vest sang một cánh tay khác, bàn tay còn lại buông xuống bên người. Các ngón tay dài và khớp tay ngón tay cũng cân xứng một cách rất đẹp và cũng rất hợp mắt cô.

Cảnh Dung cứ cảm thấy người này trông hơi quen quen, nhưng lúc này nhất thời cô không nhớ ra mình đã gặp ở nơi nào. Theo thói quen cô lại đưa tay lên trán bóp nhẹ mấy cái, cố gắng nhớ một chút nhưng cô vẫn không nhớ ra được.

Nghĩ một lát vẫn chưa ra, cô thôi không nghĩ nữa mà chuyển sang suy đoán. Đây chắc có lẽ là hoa đào của Cảnh Vi rồi.

Người đàn ông đưa mắt nhìn theo hướng Cảnh Dung định di chuyển, cô vừa đưa chân sang trái định bước đi qua thì anh lại chuyển hướng mắt nhìn thẳng vào mặt cô.

Tầm mắt hai người cứ thế gặp nhau, đối diện tầm 2 giây, người đàn ông mở miệng, âm cuối có vẻ hơi cao giọng:

“Cảnh Dung?”

Đầu óc cô hình như ngừng hoạt động rồi. Anh ta là ai vậy nhỉ.

Gương mặt đẹp như vậy, cô tin mình sẽ ấn tượng rất lâu nhưng ký ức của cô giống như những mảnh ghép rời rạc không thể liên kết lại với nhau được.

Ngay lúc Cảnh Dung vừa định hỏi lại anh ta thì nghe bên tai tiếng của Cảnh Vi.

“Anh Phó, Nguyên Đình anh ấy đi cùng anh à!”

Lời của Cảnh Vi tựa như chất keo dính, liên kết lại những lộn xộn trong đầu cô.

Anh ta là Phó Thành Viễn - người xuất hiện trong miệng Tiêu Lạc Vân cả sáng hôm nay. Nhưng sao anh lại biết được tên cô, hôm nay cô không phải là người dẫn chương trình mà.

Hơn nữa người Cảnh Vi mới vừa nói đến. Nguyên Đình là Thẩm Nguyên Đình sao.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play