Đấu Phá Thương Khung Chi Họa Sư

chương 1: Đấu hoàng cửu tinh


2 tuần


Gia Mã Đế Quốc, Ô Thản Thành.

Lúc này đang là sáng sớm, thường ngày Ô Thản Thành vào giờ này rất là náo nhiệt, đông đúc nhưng bây giờ đang là vào mùa đông, tuyết rơi rất dày đặc, trắng phau phủ đầy khắp nơi cho nên mặc dù không phải là không có người qua lại cơ mà so với trước đó một khoảng thời gian vắng vẻ đi nhiều lắm.

“Gia chủ, phu nhân, cẩn thận!!!”

 Được gọi là gia chủ cùng phu nhân hai vị nam, nữ tử kia không ai khác chính là Tiêu gia Tộc trưởng Tiêu Chiến mà bên cạnh hắn vị kia nữ tử liền là Cổ Văn Tâm, thê tử của hắn.

Mặc giáp đội hộ vệ tiến lên xếp thành một vòng tròn bảo vệ cho hai vị chủ nhân của nhà mình. Mà cùng lúc đó một nữ nhân từ trong góc khuất chạy thẳng một mạch hướng về phía Tiêu Chiến cùng Cổ Văn Tâm phương hướng, trên tay lại bồng một đứa bé sơ sinh được ôm trong vải lụa, nhìn sơ qua liền biết chất lượng vải vóc không phải phàm vật.

Mà từ xa nhìn rõ điều này, nhận thấy trước mắt không phải là cái gì nguy hiểm hoàn cảnh cũng nhận thấy trong mắt đối phương ánh mắt hi vọng cùng cầu khẩn nên Cổ Văn Tâm khẽ quát.

“Dừng lại, lui xuống cho ta!”

“Phu nhân, chuyện này….” Đội trưởng hộ vệ chần chừ mãi không thôi, ánh mắt thoáng chốc nhìn về phía Tiêu Chiến mà Tiêu Chiến giù không biết phu nhân mình muốn làm gì nhưng mà hắn vẫn lựa chọn tin tưởng nàng, huống chi thực lực của hắn, lại thêm bản thân hắn thực lực cũng không thấp cần gì phải sợ một cái phụ nữ yếu đuối tới gần bản thân.

“Lui xuống đi!” Tiêu Chiến khoát tay ra hiệu.

“Vâng, gia chủ." Vị đội trưởng hộ vệ kia nhận được chỉ thị từ Tiêu Chiến liền ra hiệu cho thuộc hạ lui về sau.

Nữ tử thần bí kia càng chạy càng gần sát đến chỗ hai người, hơi thở gấp gáp cùng với rõ ràng đang mà mùa đông lạnh giá nhưng mà trên mặt nàng đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi, trên y phục còn nhiễm không ít vết máu, sau lưng còn để lại một vết chém rất sâu, huyết không ngừng chảy ra từ đó.

“Làm ơn, chăm sóc giùm ta đứa bé này, kính nhờ!” Nữ tử thần bí giọng thành khẩn nói, trong đó còn mang theo vẻ cầu xin hèn mọn, nức nở như sắp khóc.

Thấy cả hai người phía trước mình im lặng không nói một lời nào nàng đành cắn răng ôm trong tay đứa bé càng chặt hơn, cúi đầu thật sâu xuống đồng thời quỳ lạy trên mặt đất vẫn lặp lại câu nói cũ. Tiêu Chiến cùng Cổ Văn Tâm thấy thế, từ trong sự ngỡ ngàng thoát ra, hồi thần, vội vàng đỡ lấy nữ tử đang quỳ thật sâu cúi đầu bái kia.

“Cô nương, có chuyện gì đứng lên trước rồi nói!”

“Phải đó, phải đó!” Tiêu Chiến nói, Cổ Văn Tâm vội vàng phụ họa nhưng nữ tử kia cơ bản sẽ không đứng dậy cho đến khi hai người chấp nhận yêu cầu của cô. Thấy vậy Cổ Văn Tâm thở dài, dường như làm ra quyết định nào đó hướng về phía nữ tử.

“Được rồi, ta đồng ý thu dưỡng đứa bé, cô nương, cô hãy đứng lên trước đi."

Nữ tử thần bí kia nghe vậy liền hơi chần chờ một chút sau đó mới đứng lên, nhìn trong tay đứa bé mình đang ôm cùng với đang dang hai tay ra đợi đón lấy đứa bé trong tay mình Cổ Văn Tâm. Dần dần, nàng đưa đứa bé vào trong vòng tay của Cổ Văn Tâm, ánh mắt tràn đầy yêu thương chi sắc.

“Thật là xinh đẹp một cái nam hài nhi!” Cổ Văn Tâm ôm lấy đứa bé kia nhanh chóng nổi lên lòng yêu thích, không muốn buông ra, thỉnh thoảng còn lấy tay trêu chọc lấy đứa bé.

“Đứa bé kia tên Bạch… tên là Tử Họa, không có họ.” Nói rồi nàng cất bước định rời đi thì trong tay Cổ Văn Tâm đứa bé kia lại khóc rống lên mà vốn đã quay lưng lại chuẩn bị rời đi nữ tử liền khựng đứng cả người. 

Sau đó nàng quay lại tiến đến bên hài tử đang nháo khóc, khẽ thì thào nói.

“Thiếu gia, nô tì rời đi một lát, nếu còn sống trở về, nhất định sẽ tới đón thiếu gia!” Nữ tử nhẹ nhàng đặt lên trán của Tử Họa một nụ hôn, sau đó lấy ra một viên đan dược rồi nhanh chóng nuốt xuống, đấu khí trong cơ thể nhanh chóng hồi phục, vết thương sau lưng cũng có thể bằng mắt thường nhìn thấy mau chóng khép lại. Nàng lấy ra một cây cọ từ nhẫn trữ vật khẽ nói, đồng thời viết một cái "ngủ"  chữ bằng đấu khí.

“Họa pháp, ngủ.” Thấy thiếu gia nhà mình đã không còn khóc nữa, lúc này nước mắt của nữ tử lại rơi xuống. 

Sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Chiến cùng đám tộc nhân, nữ tử sau lưng xuất hiện hai cánh pha lẫn trắng đen, bay lên xông thẳng về phía ngược lại lúc nãy.

“Cô nương này là… đấu vương?” Tiêu Chiến há hốc mồm, giọng run run không xác định tự hỏi lấy chính mình.

“Không… là đấu hoàng, hàng thật giá thật cửu tinh đấu hoàng!”

Cổ Văn Tâm nhẹ giọng trả lời, trong ánh mắt mang theo vô vàn lo nghĩ.

“Cái kia nữ nhân là đấu hoàng… lại gọi đứa bé này là thiếu… Thiếu gia… một cái cường giả đấu hoàng lại là nô tì?” Một tên hộ vệ của Tiêu gia giọng run rẩy nói mới khiến cho bọn hắn nhớ tới vấn đề này.

Tiêu chiến mấp máy môi lo lắng nhìn xem đứa bé trong tay Cổ Văn Tâm, làm trọng thương một cái đấu hoàng cửu tinh, lại chỉ là nô tì, vậy kẻ địch của đứa bé này thực lực cường đại tới nổi Tiêu gia đứng trước mặt vị này cũng chỉ là một con tôm tép nhãi nhép mà thôi. Một cái búng tay liền diệt đi cả Tiêu gia.

Nói đùa, Tiêu gia thực lực mạnh nhất cũng chỉ có phụ thân của hắn là Tiêu Lâm, chỉ một cái đấu vương cũng đã đủ khiến Tiêu gia run lẩy bẩy rồi nói gì đến thực lực mạnh mẽ hơn cả đấu hoàng.

“Văn Tâm, đứa bé này … nếu không thì từ bỏ a, dù sao để một cái thế lực bồi dưỡng ra nô tì đấu hoàng bị truy sát đến mức đưa thiếu gia nhà mình đi trốn như thế này thì… ta sợ nếu có việc gì Tiêu gia cũng không chịu nổi lửa giận của bọn họ a!” 

Cổ Văn Tâm quay đầu nhìn xem Tiêu Chiến dường như thấy được trong mắt hắn lo nghĩ, là Tiêu gia phu nhân nàng cũng hiểu được nỗi lòng của Tiêu Chiến nhưng Cổ Văn Tâm chỉ khẽ mỉm cười nhẹ nhàng đáp.

“Không sao, đừng quên… ta cũng là họ Cổ!”

Tiêu Chiến khẽ giật mình, sau đó lấy lại tinh thần nhìn về phía vợ mình bằng con ngươi chứa đầy phức tạp.

“Phải, họ Cổ!” 

Đêm hôm đó, rất nhiều cường giả của Gia Mã Đế Quốc biết được có một cuộc chiến nổ ra giữa hai vị cường giả nhưng không ai dám chen vào vì thực lực thật sự cách biệt. Một số đấu hoàng có ý định thăm dò nhưng cảm nhận được một tia đấu tông cảnh giới liền vội vàng thu hồi tâm tư. Dù là cửu tinh đấu hoàng hay đấu tông cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể trêu chọc nổi.

Lúc này đây không gian tự dưng bị xé toạc ra một lỗ hổng lớn, từ trong bước ra hai người một già một trẻ nhìn xem thanh y nữ tử đang tử chiến với người thần bí mặc áo đen. Trên mặt nam tử cùng lão già đều lộ ra vẻ chán nản cùng mệt mỏi.

“Gia chủ, có cần thuộc hạ ngăn cản cuộc chiến này lại không?”

“Lưu lão, ngươi có nhất thiết phải hỏi ta câu này sao? Ngươi đủ hiểu ta mà đúng không?”

“Thuộc hạ… đã biết” Lưu lão vunh tay, một chưởng đánh chết tên mặc áo đen kia.

Thanh Y nữ tử sau khi thấy kẻ địch của mình bị đánh chết liền quay đầu nhìn về phía phương hướng của chưởng ấn đó, trong miệng lẩm lẩm.

“Diệt hồn chưởng sao? Đấu kĩ của Trần Gia.”

“Phải, là đấu kĩ của Trần Gia ta!” Nam tử từ từ bay lại gần Thanh y nữ tử, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Ngay khi nhìn thấy tình trạng của người trước mắt sắc mặt hắn trở nên khó coi.

“Ngươi đây là… đã ăn viên đan dược đó?”

“Phải, là tử môn đan của Bạch Gia ta!”

“Ngươi phải biết, ăn nó, ngươi sẽ chết.”

“Thì đã làm sao đâu? Vì để thiếu gia được sống sót, đổi lấy cái mạng thấp hèn này… rất có lời!” Thanh y nữ tử khẽ mỉm cười hạnh phúc, sau đó ngay lập tức lại nôn ra một bãi máu.

“Tiểu Thanh, ngươi phải biết là cả Bạch Tộc bây giờ chỉ còn lại ngươi và thiếu tộc trưởng Bạch Tộc là Bạch Tử Họa mà thôi, nếu ngươi chết đứa bé kia sẽ ra làm sao? Rồi sau này khi nó phát hiện ra toàn bộ thảm kịch diệt tộc của mình thì liệu thằng bé có còn đi đúng hướng được không?” 

Nam tử khẽ thở dài, đôi mắt ngước lên bầu trời nói.

“Ngươi phải biết, truyền thừa của Họa Đế cũng không phải dễ dàng a, nếu Tử Họa đi sai hướng, hắn cả một đời đều không có khả năng thành tựu Đấu Đế.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play