Tất cả đều là khách mời của show, ngay cả những người khác khi thấy thú dữ cũng tự động tránh xa.

Ngay cả An Lan Thanh và Quách Ngạn Bằng, hai người không hợp với cô cũng biết không động vào những con thú nguy hiểm.

Chỉ có Tạ Dật Phi tự tin vào kinh nghiệm sinh tồn của bản thân, thật là liều lĩnh.

Lâm Thiên Du lấy lá bạch đàn quạt quạt, không có gió nên cuộn tròn trong tay nghịch, hỏi:

"Đội cứu hộ có tới chưa?"

Có tới rồi, nhưng giờ phòng của Tạ Dật Phi đóng rồi, không biết có tìm thấy người không.

"Đóng rồi?" Lâm Thiên Du ngạc nhiên, "Chính anh ta tắt à?"

Phòng livestream cũng là kênh quan trọng để đội cứu hộ tìm người, đôi khi vị trí chính xác trong rừng mưa cũng có sai số, có hình ảnh trong phòng có thể phân tích vị trí dựa trên môi trường xung quanh.

Sao Tạ Dật Phi lại tắt cả phòng luôn chứ?

Phòng phát sóng: Không rõ... tôi nghe ở phòng của Tư Tư, đạo diễn đang chửi ầm lên đó.

Có vẻ như Tạ Dật Phi không muốn về, đang cố gắng kết bạn với cá sấu.

...

...

Lâm Thiên Du không biết nên nói gì nữa.

Tạ Dật Phi tự cao tự đại, tự cho mình là trên hết, mọi việc trong đời đều thuận buồm xuôi gió, nên mới tưởng mình làm được tất cả.

Hoặc có thể, hắn xem thường Lâm Thiên Du, hoàn toàn nghĩ nếu cô có thể làm được thì mình chắc chắn cũng có thể, mới làm những chuyện khiến người ta khó hiểu đến thế.

Lâm Thiên Du lắc đầu, không định bận tâm nhiều.

Khoảnh khắc sau, đồng hồ rung lên, là cuộc gọi khẩn cấp của đạo diễn.

"Alô? Đạo diễn à? Có chuyện gì thế?"

Lâm Thiên Du một tay nhổ cỏ, một tay cầm điện thoại.

"Thế này, chúng tôi phát hiện vị trí hiện tại của cô rất gần Tạ Dật Phi, nếu cô rảnh thì có thể giúp tôi đi xem Tạ Dật Phi đang trong tình trạng gì không? Hoặc bảo anh ta mở phòng livestream lại, phía này có thể..."

Đạo diễn gần như muốn phát điên rồi, trước có Quách Ngạn Bằng nửa đêm kiếm gấu, sau có Tạ Dật Phi chụp lén báo rồi bị cá sấu đuổi, một nối một không cho ông yên tâm chút nào.

Cứ tưởng mời người có kinh nghiệm sinh tồn, chương trình sẽ suôn sẻ hơn, kết quả giờ thì sao, Tạ Dật Phi tự cắt đứt liên lạc với đoàn, chỉ vì ông ngăn cản một chút lúc phát hiện có vấn đề.

Biết Lâm Thiên Du và Tạ Dật Phi mối quan hệ không tốt, đạo diễn nói chuyện đều dùng câu hỏi, đồng ý hay không hoàn toàn do Lâm Thiên Du quyết định, không ép buộc.

"Tôi không đi." Câu trả lời của Lâm Thiên Du ngắn gọn, "Người lớn phải chịu trách nhiệm với hành động của mình."

Dù là nguyên chủ hay cô, đều không có ấn tượng tốt về Tạ Dật Phi.

Thay vì lãng phí thời gian đi xem Tạ Dật Phi có còn sống hay không, thà ngồi thêm chút nữa hoặc ngủ ngay tại đây cũng được.

Lâm Thiên Du nghĩ thế, càng quyết tâm không đi.

Đạo diễn thở dài:

"Được rồi. Ban đầu tôi còn định nói, làm phần thưởng, đoàn chương trình có thể cung cấp ba món đồ nấu ăn ngoài trời, nhưng thôi đã không hứng thú thì thế cũng được. Tôi nghĩ cách khác."

"Chờ đã—" Lâm Thiên Du nhảy dựng lên, "Đạo diễn nói gì vậy, tất cả đều là khách mời của một show, đồng nghiệp trong cùng giới, chứ không phải chỉ đi xem anh ấy thế nào, ngay cả cứu mạng anh ta cũng là trách nhiệm của tôi mà. Cho dù tôi ghét Tạ Dật Phi, thì tôi cũng phải chiều theo ý đạo diễn chứ."

"Đợi đã, tôi sẽ đi ngay—" Lâm Thiên Du vội sửa lời nói, "À không, ý tôi là Tạ Dật Phi, còn những đồ nấu ăn kia tôi không hứng thú gì."

...6

Chờ đã, chậm một chút, chuyển biến quá nhanh não tôi không theo kịp.

Hả? Tôi vừa nhấn nhầm thoát phòng rồi quay lại, cảm giác giống hệt lúc học toán cúi xuống lượm bút, ngẩng đầu là toàn bộ thế giới thay đổi.

Dù sao cũng gần tới lúc phải quay lại.

Trên đường ghé xem Tạ Dật Phi, có thể lấy luôn ba cái nồi, quá được đi.

Bởi vì... cô chỉ đồng ý đi xem thôi, chứ không phải cứu Tạ Dật Phi.

Lâm Thiên Du nói: "Đạo diễn có trong phòng tôi không?"

Đạo diễn: "Không, tôi cùng đội cứu hộ đang trên đường tới chỗ Tạ Dật Phi, cô xuống từ sân đó, ra tới sông là thấy, cẩn thận chút, bên đó còn có rắn."

"Ừm." Lâm Thiên Du để đồ đạc lại nơi này, khỏi phải cực vác tới vác lui sau này.

Dùng hai chiếc lá chuối che lối vào hang.

Lâm Thiên Du mới cùng hai đứa lông xù xuống núi.

Theo hướng đạo diễn chỉ, Lâm Thiên Du đi dọc theo bờ sông, không thấy rắn hay cá sấu xuất hiện.

Chúng cũng e ngại hai đứa bên cô, cuối cùng chúng cũng nằm trong thực đơn của Gấu đen và Điêu Điêu mà.

Đi thêm một đoạn nữa, Lâm Thiên Du nghe thấy tiếng đuôi cá sấu đập đất bực bội.

Nhìn lên, thấy Tạ Dật Phi treo ngược trên cây, khó nhọc đạp chân muốn với lấy nhánh cây phía trên, tuy nhiên nhánh cây đỡ hắn đang rung rung, phát ra tiếng 'rắc rắc'.

Thân hình hắn treo trên không càng thêm gần với hàm rộng mở của cá sấu đang rình dưới đất.

Vừa lúc đó, đồng hồ rung lên, giọng đạo diễn vang lên:

"Anh ta thế nào rồi?"

"Hmm... không tốt lắm."

Lâm Thiên Du cân nhắc lựa chọn từ ngữ, không dùng những từ liên quan tới sinh tử để kích động đạo diễn không nhìn thấy tình huống, mà nói êm ái:

"Anh ta có thể sắp rời giới rồi."

Đạo diễn chưa kịp phản ứng:

"Hả? Rời giới gì? Giới giải trí à?"

"Không."

Lâm Thiên Du nhìn thẳng vào mắt Tạ Dật Phi, nhìn hắn sắp rớt xuống bất cứ lúc nào, lãnh đạm nói:

"Là giới sinh vật."

……

Tác giả có lời muốn nói:

Thấp tầm: Anh ta sắp chết. Cao tầm: Anh ta sắp rời khỏi giới sinh vật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play