【!!! Thật là thần kỳ.】
【Thật sự có mảnh gỗ! Là mảnh gỗ mà bác sĩ không phát hiện ra và máy móc cũng không kiểm tra ra!】
【Trời ơi... Nấp kín thế mà kẹp kéo ra tôi nhìn cả lúc cũng không thấy. Nếu không phải chồn túi chủ động nói, ai mà tìm ra được.】
【Giả mà, dù là fan của Lâm Thiên Du nhưng lúc này tôi cũng hơi choáng.】
Không phải lần đầu thấy Lâm Thiên Du nói chuyện với động vật, thỉnh thoảng trò chuyện với phòng phát sóng, cô còn đóng vai trò phiên dịch.
Nhưng lúc này, lại cảm thấy bất khả tư nghị và muốn hét lên đỉnh cao.
Một lúc, phòng phát sóng sôi nổi tranh luận về sự việc.
Bác sĩ cũng không khỏi nghiêm mặt hỏi:
"Cô thật sự có thể đối thoại với động vật à?"
Lâm Thiên Du gật đầu, "Ừm." Cô chưa bao giờ che giấu khả năng của mình.
Chồn túi mẹ vỗ vỗ tay Lâm Thiên Du bằng móng vuốt, cách bày tỏ thân thiện của động vật, có thể cũng là cám ơn.
Lâm Thiên Du cuộn ngón tay, nắm lấy bàn tay chồn túi mẹ, bàn tay bị nắm không nhúc nhích, cũng không có ý định chạy trốn.
Có lẽ biết Lâm Thiên Du cứu mình nên rất tin tưởng cô sẽ không làm hại bản thân.
Lâm Thiên Du cứ nắm rồi buông tay, chơi trò trẻ con đó với chồn túi.
Bác sĩ dựa vào xe, nhìn cảnh hài hòa giữa con người và động vật trước mặt, rất muốn hỏi thêm 'Cô có đùa không?' hoặc lén tránh ống kính hỏi 'Đang diễn đấy à?'.
Nhưng do dự mãi, vẫn không hỏi ra miệng.
Nếu thật sự có thể đối thoại với động vật, đó chắc chắn là điều tốt.
Là bác sĩ thú y, khó nhất không phải các ca bệnh phức tạp, mà là sự không thể giao tiếp.
Người bệnh có thể trực tiếp nói với bác sĩ chỗ nào khó chịu, đau ở đâu, còn động vật thì không.
Muốn chữa trị, phải dùng phương pháp loại trừ, hoặc dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của bác sĩ, dựa vào hiểu biết rộng mới nhận ra.
Nhưng nếu có thể trực tiếp đối thoại với động vật, nhiều bệnh nhỏ, giống như mảnh gỗ nhỏ hôm nay, đều trở nên đơn giản.
Chồn túi mẹ không để ý bác sĩ đứng sững, tự nhảy xuống giường, đeo con non chuẩn bị chạy.
"Bác sĩ?" Lâm Thiên Du vội ngăn lại, "Nó có thể đi rồi chứ?"
"Có thể." Bác sĩ mím môi, tay trong túi quần, "Vết thương của nó không nặng. Có gắn thiết bị định vị, vài ngày nữa tôi sẽ vào thay băng."
Lâm Thiên Du gật đầu, uốn ngón tay chạm nhẹ vào tai chồn túi:
"Lần sau cẩn thận hơn nhé, thấy vật lạ thì nhớ tránh xa."
Thấy tình trạng thương tích của chồn túi trên bẫy, Lâm Thiên Du cũng không dám sờ soạng, may không bị gãy xương.
Dừng một chút, Lâm Thiên Du bóc vài viên kẹo, quỳ trước mặt chồn túi giơ tay ra:
"Cũng có thể tới tìm tôi, tôi dùng đồ ngon đổi thông tin với cô nhé?"
"À!"
Chồn túi ngửi mùi kẹo, ngọt.
Tất nhiên loài cũng thích ăn mật ong như chồn túi sẽ thích kẹo.
Nó ôm kẹo, đồng ý rất nhanh.
Bên cạnh, Gấu đen thấy vậy cũng chen lấn tới, nhưng kẹo ít, chồn túi cầm hết rồi.
Lòng bàn tay Lâm Thiên Du trống trơn.
Gấu đen liếm tay cô, dụi dụi cầu xin: "Ú ù!"
Cú đó khiến Lâm Thiên Du ngã ngồi phịch xuống đất, "Ối trời!"
Điêu Điêu vỗ cánh vào nó, "Két!"
Định cắn lấy áo kéo Lâm Thiên Du đứng dậy, Gấu đen vừa ngước lên đã ăn ngay một phát vả, "Gầm!"
Nhân viên bảo vệ trên xe, rảnh rỗi nhìn ra ngoài, thấy hai động vật xung đột, trong khi Lâm Thiên Du ở giữa, dễ bị ảnh hưởng nhất, gần như bất cứ con nào cũng có thể đột ngột tức giận cắn đứt tai cô.
Anh ta nhanh trí cầm thuốc mê xuống xe:
"Cẩn thận! Giữ nguyên tư thế đừng cử động!"
Tuy nhiên, nói muộn mất rồi.
Lâm Thiên Du trực tiếp đẩy hai con sang hai bên:
"Không được đánh nhau."
Gấu đen bị đẩy loạng choạng nhưng không giận, ngược lại quay mặt liếm tay đẩy mình.
Ngoan ngoãn như con thú non vô tri... ngoại trừ kích thước lớn.
Điêu Điêu nổi tiếng tính khí thất thường, bị đẩy suýt ngã từ vai Lâm Thiên Du xuống, nó cũng ngoan ngoãn cọ tay cô, rồi tự di chuyển sang bên cạnh, đứng lại vị trí cũ.
Rũ lông, nó thoải mái đặt cằm lên đầu Lâm Thiên Du.
Nhân viên bảo vệ cầm thuốc mê đứng dưới xe: "..."
Mình xuống xe làm gì nhỉ?