Điêu Điêu nghiêng đầu chỉnh lông vũ, mổ mấy cái như nhớ ra điều gì, rồi kêu thêm hai tiếng nữa.
"Ừm? Có điểm trắng ở gần à?"
Nhận thức của động vật và con người khác nhau, một số cách gọi tên cho động vật, Lâm Thiên Du phải nói cho bọn chúng nghe rồi chúng mới bắt chước gọi theo cách đó.
Còn điểm trắng này... Lâm Thiên Du nghĩ một lúc, có thể là báo hoặc ếch độc.
Tuy nhiên, Điêu Điêu chắc chắn sẽ không sợ ếch độc.
Lâm Thiên Du tới lúc Điêu Điêu bay trên trời báo động, có lẽ chồn túi bị thương bị báo nhòm ngó, nên bảo chồn túi con tìm cô, Điêu Điêu bay lượn xung quanh để canh chừng, nếu Điêu Điêu tự bay tới tìm cô thì chồn túi con và mẹ nó có lẽ không cầm cự được đến khi cô tới.
Đến nơi không thấy báo đâu, có thể là thấy người tới nên do tính cảnh giác cao đã rời đi trước.
Lâm Thiên Du uốn ngón tay cọ cằm nó:
"Cô dời tổ đi đâu rồi? Hôm nay tôi tìm không thấy đâu cả."
Điêu Điêu chớp mắt nhẹ, vỗ cánh, định bay lên dẫn Lâm Thiên Du tới tổ mới của nó.
Lâm Thiên Du vội đưa tay đặt lên cánh ép nó xuống:
"Ê... không vội, chờ chồn túi ra chúng ta cùng đi."
"Két két!"
"E hèm, điều này có vẻ khó khăn." Thú y bên trong lau mồ hôi trên trán.
Cửa xe không đóng, động vật hoang dã trong môi trường xa lạ dễ bị kích động bất an, nếu đóng cửa lại, không gian kín sẽ khiến chúng càng hoảng loạn.
Vật vã muốn thoát ra lúc đó chỉ làm nặng thêm vết thương.
Ở góc độ này, Lâm Thiên Du ôm chồn túi con có thể nhìn thấy chồn túi mẹ nằm trên giường bệnh bên trong.
Nghe vậy, cô tiến lên hỏi: "Bị thương nặng lắm à?"
Bác sĩ lắc đầu, "Không thể gọi là nặng. Đây có lẽ là bẫy thú chuyên dùng cho động vật lớn, loài nhỏ chạm vào cơ chế, khép lại ở giữa vẫn còn khe hở, chồn túi này may mắn, bị kẹt ở vị trí lệch, không dẫm thẳng vào mà kích hoạt, chỉ bị mắc kẹt thôi. Theo lý thì bôi thuốc là có thể thả đi."
Nhưng lạ là có một yếu tố không chắc chắn.
Bác sĩ cân nhắc: "Chỉ là tinh thần chồn túi suy nhược. Lúc kiểm tra, tôi chạm tay vào là nó kêu nhỏ liên tục, không thấy vấn đề gì trên phim, các chỉ số khác cũng bình thường, kỳ lạ... Tôi phải đưa về trạm cứu hộ, mới có thể kiểm tra kỹ hơn."
Chỉ một chiếc xe, thiết bị kiểm tra cho động vật còn hạn chế.
Phần lớn kiểm tra vẫn cần bác sĩ dựa vào kinh nghiệm và kỹ thuật để tự mò mẫm.
Băng bó chân sau nhưng chạm tay trước là kêu, khiến bác sĩ khá bối rối.
Nói xong, bác sĩ ngước lên, "À, chồn túi này là cô..."
Thấy Lâm Thiên Du bên cạnh có con gấu, vai còn đậu đại bàng...
Bác sĩ: "???"
Tình huống gì đây?
Dù làm việc ở khu rừng mưa này một thời gian, đã trải qua nhiều, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này bác sĩ vẫn sững sờ.
"Cô... " Bác sĩ nuốt nghẹn, hoàn toàn khó tin mở to mắt, từ "cô" do dự mãi không nói thêm được gì, "Hả?"
"Hả cái gì hả ông nội?" Nhân viên bảo vệ trên xe hạ cửa sổ xuống, vẫy tay: "Không phải bảo đi sao? Đóng cửa lại, đợi tôi điều chỉnh bản đồ, tranh thủ quay lại..."
Giọng nói dần mất đi, ánh mắt rơi xuống bên ngoài một con thú dữ và một con chim dữ đang trừng mắt nhìn anh ta, dù qua cửa kính, giọng anh ta vẫn nghẹn lại.
Cây cối um tùm và dây leo mọc lan tràn, con đường này che phủ gần như kín mít, Điêu Điêu dẫn đường bay trên lớp tán tự nhiên, nhân viên bảo vệ và bác sĩ không thấy khi tới.
Lúc này, hai con vật xuất hiện cùng một khung hình, vẫn chưa xảy ra xung đột.
Trong khi Lâm Thiên Du đứng giữa, dường như đã quen với việc bị Điêu Điêu và Gấu đen bao quanh, một lúc, nhân viên bảo vệ không biết nên bất ngờ trước điều gì.
Cái này, cái này cái này... không hợp lý chút nào!!
【Ha ha ha nhân viên bảo vệ choáng váng rồi.】
【Nhân viên bảo vệ: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, hôm nay ngày mấy?】
【Anh bảo vệ đừng hoảng, thành thật mà nói, chúng tôi cũng hơi chưa quen lắm.】
Lâm Thiên Du hỏi: "Trạm cứu hộ cách đây xa không? Tôi có thể mang theo con non cùng đi không?"
Ôm con non trong tay, suy nghĩ xem đặt nó lên xe hay cô cầm nó cùng đi.
Chỉ là bây giờ đang livestream, nếu trạm cứu hộ cách xa, cô ngồi xe, không biết có vi phạm quy định không.
Bác sĩ ấn ngón tay lên người chồn túi, nghe phản ứng tiếng kêu, nói:
"Không xa lắm, nhưng trạm cứu hộ không cho phép người ngoài nhân viên vào. Cô là khách mời show, muốn đi thì có thể gửi báo cáo, nhưng... đại bàng và Gấu đen chắc không được."
Dừng một chút, anh lại hỏi:
"Chồn túi này cũng do cô nuôi à?"
Lâm Thiên Du lắc đầu, nên gọi là... "nhặt được."
Bác sĩ nét mặt nghiêm túc:
"Không giống vết thương do bẫy thú gây ra, cũng không có vết thương nào khác, nhưng tiếng kêu nghe rất đau đớn."
Như minh họa, ngón tay lại chạm vào.
"A!" Chồn túi tốt bụng trực tiếp tặng anh một cái tát.
Lâm Thiên Du: "???"