Hàng Tư Tư kinh ngạc quay đầu hỏi Tương Khả chuyện gì xảy ra.
Tương Khả lắc đầu, yếu ớt không nói năng gì.
Tạ Dật Phi nghe vậy, dựa vào nửa ngôi nhà, cười nói: "Đồ đạc tồi tàn của cô, ai thèm động tới chứ?"
Nói 'các cô' nhưng Lâm Thiên Du nghi ngờ chỉ ba người.
Cô lạnh lùng hỏi: "Tổ ong của tôi đâu?"
Tạ Dật Phi dừng một chút, nói điệu bỡn cợt: "Cái đó à? Lan Thanh cơ thể kém, mấy ngày nay dinh dưỡng theo không kịp, tôi và cô ấy thấy liền mượn tạm của cô, đợi vài ngày tôi tìm lại tổ ong sẽ trả cô gấp đôi."
"Không hỏi mà lấy coi như trộm cắp." Lâm Thiên Du biết, không có chuyện trả gấp đôi đâu, hắn nói thế chỉ để biện minh hành động lấy trộm tổ ong.
Nghe cô nói vậy, Tạ Dật Phi cảm thấy mất mặt, cả giọng điệu cũng không tốt: "Cũng một nhóm thôi mà, đâu có nghiêm trọng như cô nói."
Lâm Thiên Du không thiết lãng phí thời gian với hắn, tiến tới đối mặt hỏi lại một lần nữa: "Tổ ong của tôi đâu?"
Tạ Dật Phi nhìn Lâm Thiên Du, có vẻ không ngờ cô vẫn tiếp tục hỏi, đổi lại ngày xưa đã cúi đầu né tránh rồi, "Này, cô cần phải thế à? Chỉ một tổ ong thôi, tôi là ai cô không biết sao? Tôi nói tìm lại tổ ong thì dễ như trở bàn tay, tôi đã nói sẽ trả gấp đôi rồi, sao cô còn cố chấp thế?"
An Lan Thanh thấy Lâm Thiên Du kẹt xe vì chuyện nhỏ nhặt thế, khóe miệng không ngừng nhếch lên, tư tưởng tiểu tâm không có tầm nhìn xa, là điều kiêng kị nhất khi sinh tồn hoang dã.
Lâm Thiên Du tự làm khó bản thân rồi.
Quách Ngạn Bằng cũng liếc cô một cái, "Cô sống tốt đến thế, còn thiếu tổ ong à? Bản thân no còn không lo cho người khác. Thật ích kỷ."
Chỉ là tổ ong thôi, bản thân không tìm được thì bảo con gấu đi tìm, làm ồn ào cái gì chứ, phiền muốn chết.
Lâm Thiên Du liếc anh một cái, "Tôi tốt với anh lắm à?"
Thấy không khí càng lúc càng căng thẳng, An Lan Thanh đúng lúc đứng ra: "Thiên Du đừng giận, lỗi tại tôi không tốt, làm việc một chút là hạ đường huyết, nên mượn chút mật ong của cô."
Lâm Thiên Du gật đầu, ra hiệu cô nói tiếp.
Hoàn toàn không ngờ còn đoạn sau, An Lan Thanh dừng một chút, "Rồi... rồi..."
Lâm Thiên Du bị vẻ mặt lúng túng đáng thương của cô chọc cười, "Tạ Dật Phi ăn cắp còn nói sau này trả gấp đôi, cô chỉ nói một câu là cô lấy rồi xong à?"
"Đồ là tôi lấy, không liên quan gì Lan Thanh." Tạ Dật Phi che người phía sau, "Lâm Thiên Du, đừng khiến tôi khinh bỉ cô."
【Đúng vậy, chỉ là một chút ăn thôi mà, Lan Thanh thân thể không thoải mái mà, chứ không ai thèm động đến đồ cô đâu.】
【Cười chết tôi rồi, thân thể không thoải mái thì chết luôn đi. Ăn cắp mà còn thèm không thèm à?】
【Nghe An Lan Thanh nói chuyện, thấy vẻ đẹp khi thiếu não.】
Lâm Thiên Du hơi nhếch môi, rồi đột ngột đá một phát vào đầu gối Tạ Dật Phi.
"A!" Tạ Dật Phi hoàn toàn bất ngờ, đầu gối quỵ xuống, một tay chống đất giữ thăng bằng, mắt đầy phẫn nộ ngước lên, câu hỏi còn chưa kịp thốt ra.
Lâm Thiên Du nhanh tay nắm lấy ngón tay giữa tay trái anh ta, kéo qua quấn quanh cổ anh, đứng phía sau Tạ Dật Phi, dùng sức kéo ngón tay về phía sau.
Tạ Dật Phi mặt đỏ tía tai, nhưng tư thế này bị khống chế, cũng không cử động được, "Buông tay! Lâm Thiên Du, cô điên à?!"
"Hỏi lần cuối, tổ ong của tôi đâu?" Tổ ong to đùng như vậy, cho dù ba người há to miệng uống cũng không thể nhanh chóng uống hết.
Khả năng lớn nhất, là ăn một phần, phần còn lại cất giấu đi.
Tạ Dật Phi tưởng cô sẽ nhịn nhục, không dám hỏi. Cho dù thật sự hỏi, vài câu láo xược là xong, nuốt hận cũng không dám nói, không ngờ Lâm Thiên Du đã thay đổi hoàn toàn tính cách.
Lúc này, ngón tay bị uốn cong theo góc độ bất khả thi ra sau, căng cứng lan xuống cả cánh tay cũng bắt đầu nhức.
"Mày..." Anh gục gặc thầm.
Lâm Thiên Du không nói thêm, tiếp tục kéo ngón tay.
"Lâm Thiên Du!"
Tạ Dật Phi tức giận ngực phập phồng, nhất là tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát khiến cảm xúc bộc phát.
Dùng sức vật lộn, nhưng thân thể không nhúc nhích, bị đè xuống đất như chân bị đổ đầy xi măng vậy, trong khi Lâm Thiên Du chỉ dùng một tay!
Nhận thức này khiến Tạ Dật Phi tái mét mặt.
Quách Ngạn Bằng với Tạ Dật Phi là phe đối lập, quan hệ không hài hòa, lại thêm không ưa cái bộ dạng làm mày râu của anh ta, nhưng lúc này vẫn lên tiếng: "Lâm Thiên Du đừng quá đáng, lợi dụng thể trạng yếu đuối của cô buộc cả đoàn phải nhường cô à?"
Lâm Thiên Du không nói hai lời, trực tiếp đá một cước vào bụng anh.
"Bộp!" Không kịp nói gì thêm, Quách Ngạn Bằng ôm bụng sấp mặt xuống, tái mét mặt đau đến mồ hôi đầm đìa.
【......】
Phòng chat im lặng một lúc.
【Vừa nãy các cô thấy không?】
Trước đây kỹ năng leo trèo núi của Lâm Thiên Du đã khiến mọi người bất ngờ, nhưng cái đó coi như cô tập trung thời gian luyện tập.
Nhưng cú đá này, cùng hành động đè Tạ Dật Phi xuống, nhanh đến mức phải chậm đoạn clip mới nhìn rõ.
Đây không phải kĩ năng có thể rèn luyện trong thời gian ngắn.
【Đệch, Lâm Thiên Du giỏi võ thế cơ à? Thật giả vậy? Hay Quách Ngạn Bằng thật sự bị mua chuộc, tình nguyện làm bình phong cho Lâm Thiên Du?】
【Thì... anh ấy đau thảm hại như vậy, trông không giống diễn đâu.】
【Là fan Quách Ngạn Bằng mười năm chứng nhận, anh ấy diễn xuất không giỏi thế đâu, thật sự bị đánh đau rồi.】
【Haha vãi, giải thích này thật chuyên nghiệp luôn á.】
Tạ Dật Phi thầm chửi thề nhìn Quách Ngạn Bằng ngã xuống.
Lâm Thiên Du thấy vậy, công bằng đá anh ta một cái nữa.
"......"