Tôi Nuôi Bé Con Của Người Khổng Lồ Giữa Các Vì Sao

Chương 3.2


3 tuần

trướctiếp

Trong khi đó, Garr, người nghe thấy hai người nói chuyện nãy giờ, thì thầm trong lòng, cậu ấy không có trí nhớ lại không có hộ khẩu, kích thước và tài năng đều thấp một cách nghiêm trọng so với những người khổng lồ bình thường, cậu ấy sẽ không phải là vật thí nghiệm của những tổ chức nghiên cứu người sống phi pháp chứ?

Nghĩ đến những loại thuốc bất hợp pháp đang lưu hành ở chợ đen, Garr có chút lo lắng: "Để tôi kiểm tra sức khỏe cho cậu."

Garr có thể nghĩ ra, Ives, người quanh năm truy đuổi các tổ chức phi pháp, đương nhiên cũng có thể nghĩ ra, cậu ta cũng thuyết phục Chu Dương: "Được! Để Garr kiểm tra sức khỏe cho cậu nha, biết đâu cậu có thể khôi phục trí nhớ?"

Chu Dương, người mới khám sức khỏe công cộng vào tháng trước: "... Được rồi." Câu trả lời hết sức miễn cưỡng.

Sau một hồi lăn lộn cũng đã chín giờ tối.

Chu Dương ngồi trên giường bệnh, nhìn cơ thể bẩn thỉu của mình, nghĩ xem nên trải qua buổi tối hôm nay như thế nào, giá như cậu có thể tắm và ngủ ở đây thì thật tốt, nhưng da mặt cậu vẫn luôn mỏng, lại còn gây ra nhiều rắc rối cho Garr và Ives như vậy, cậu có chút khó lòng mở miệng.

Là bác sĩ nội trú tại phòng y tế của bãi đậu xe số 15, Garr có thể tan làm sớm nhất là bảy giờ, xét đến tình hình đặc biệt của Chu Dương, anh ta vội vàng đưa cậu làm một loạt các cuộc kiểm tra, bây giờ kiểm tra đã hoàn thành, kết quả sau đó sẽ được đồng bộ hóa với thiết bị đầu cuối cá nhân của anh ta, đã đến lúc tan làm rồi.

Anh ta cởi khuy áo blouse trắng, đi đến phòng thay quần áo, nói với hai người họ: "Tôi tan làm đây." Nói rồi đóng cửa phòng thay đồ lại.

Ives không có việc gì nghiêm trọng, nhưng cậu ta sống ở căn cứ của Quân đoàn Độc Lập, không thể dẫn người lạ vào, cậu ta đi tới phòng thay quần áo gõ cửa: "Này, anh mang Chu Dương trở về nhà cùng được không? Lúc này sở cứu trợ cũng đã tan làm rồi, cậu ấy không có thiết bị đầu cuối cá nhân nên không ở khách sạn được, chỗ đó của em, anh cũng biết đấy, dẫn người trở về lão đại sẽ giết em mất, hơn nữa lỡ như buổi tối cậu ấy phát sinh chuyện gì, anh là bác sĩ cũng có thể chăm sóc tốt..." Từng câu từng câu giống như súng máy bắn ra không dứt.

"Anh biết, em im lặng một chút, ồn ào quá." Garr bị Ives chọc giận, mở cửa phòng thay quần áo, ân cần nói với Chu Dương: "Em ấy không tiện, hôm nay cậu ở cùng tôi, mặt khác việc này ngày mai lại nói tiếp, chúng ta đi thôi."

Chu Dương ngơ ngác lắng nghe cuộc trao đổi giữa hai người, ở Hoa Quốc cậu được quốc gia và những người tốt bụng nuôi nấng trưởng thành, ngoài ý muốn lưu lạc đến thế giới của người khổng lồ, vẫn như cũ nhận được thiện ý trân quý từ những người xa lạ, cậu cũng thật sự quá may mắn rồi.

Cậu cúi đầu ngăn đôi mắt đỏ hoe lộ ra ngoài, nhưng khi lên tiếng lại không giấu được tiếng nức nở: "Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều."

Ngược lại, Garr và Ives nghe thấy tiếng khóc của cậu có chút không thoải mái, phải biết rằng, người khổng lồ luôn đổ máu chứ không đổ lệ, người khổng lồ trưởng thành lại càng cứng rắn hơn, nhưng dù gầy yếu thì Chu Dương vẫn là người trưởng thành, cuộc sống trước đây phải khổ cực thế nào mới có thể vì một việc nhỏ như vậy mà cảm động đến rơi nước mắt.

Khiến cho Ives có chút lắp bắp: "Vậy thì... Cái kia, không có chuyện gì, ừ, không có chuyện gì, cậu đừng khóc."

Garr không nói gì, một tay giữ áo khoác, tay kia đỡ Chu Dương xuống giường bệnh.

Chu Dương chống nửa người trên cánh tay của Garr, nảy người về phía trước, đột nhiên cảm thấy bất luận là cánh tay to hơn đùi mình của Garr hay là "miệng máu" đóng mở của Ives cũng đều không còn khủng khiếp nữa.

Ba người họ chậm rãi di chuyển đến trước xe bay của Garr, Garr mở cửa xe bay từ thiết bị đầu cuối cá nhân, Chu Dương vẫn lo lắng rằng cậu không thể trèo lên cửa xe bay nửa tầng kia, vì vậy Ives đã nhấc cậu đặt lên ghế phụ của xe.

Trí năng của xe bay có thể nhận ra thông tin sinh vật, thắt dây an toàn cho Chu Dương, đồng thời không quên nhắc nhở: "Hệ thống trí năng của xe bay ấm ấp nhắc nhở, bé con khổng lồ dưới 12 tuổi không được ngồi ở ghế phụ nha ~"

Giọng nam thô ráp của trí năng xe bay nói ra những lời mềm mại kia, khiến cả ba người họ bật cười.

Ives kéo cửa xe, bắt đầu cười ha ha: "Ha ha ha ha, quả nhiên không chỉ có tôi hiểu lầm!"

Garr ngồi vào ghế lái, cố gắng kìm nụ cười, mặt không chút thay đổi nói: "Anh đi đóng cửa xe, nếu không muốn bị treo lên diễu hành trong không trung thì mau buông ra."

Ives rút tay lại, tức giận nói: "Thật ác độc!" Sau đó, cậu ta lại vẫy tay với Chu Dương: "Ngày mai gặp lại."

Chu Dương cũng cười đáp: "Ngày mai gặp lại."

Ghế phụ vốn được thiết kế dành cho người khổng lồ trưởng thành, vì vậy không gian rất lớn, tầm nhìn của Chu Dương hoàn toàn bị chặn lại bởi bảng điều khiển, chỉ có ngửa đầu xem phía trên.

Trên đầu có một bầu trời đầy sao sáng ngời, nhưng nó khác với bầu trời đầy sao của Trái Đất, hành tinh này hẳn là không chỉ có một vệ tinh, cho nên trên bầu trời đêm có đến ba cái "mặt trăng", nối thành một hàng, chính là rất quyến rũ.

Garr nghiêng đầu nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Chu Dương, cảm thấy thú vị, liền phổ biến về ba "mặt trăng" cho cậu: "Chúng là ba vệ tinh của sao Ekrine, sao Ekrine tổng cộng có năm vệ tinh, hai cái còn lại sẽ xuất hiện vào lúc nửa đêm, được đặt tên từ Ái Vệ 1 đến Ái Vệ 5."

Chu Dương ngay lập tức cảm thấy ba "mặt trăng" này cũng không đẹp lắm, Ái Vệ 1, vệ tinh của sao Ekrine, cái tên này quá chiếu lệ rồi.

Nào ngờ, Garr lại bổ sung thêm một câu: "Năm vệ tinh này tượng trưng cho những câu chuyện tình yêu chung thủy giữa năm vị quốc vương của vương triều Alink và các hoàng hậu của họ. Người ta nói rằng hoàng tộc của vương triều Alink trời sinh là kẻ si tình."

Chu Dương cảm thấy dường như chúng nó lại một lần nữa trở nên xinh đẹp hơn, quả nhiên là con người trao tình cảm cho vạn vật, nếu không vạn vật sẽ chỉ là vật chất, mà không phải là những thứ mang một vẻ đẹp nghệ thuật.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp